Chương 5: Khẩn cầu ông trời, đêm nay bất kể thế nào cũng đừng để cô nằm mơ

Sau bữa ăn Nhậm Diên đi xem phim với Tiêu Vũ Thỏ và Tần Triều, lại chần chừ thì thầm tâm sự bên ngoài rất lâu, cuối cùng sắc mặt của Tần Triều ở phía sau đen đến mức gần như chìm vào màn đêm mới khiến cho hai người bọn họ, chủ yếu vẫn là Tần Triều chủ động tự mình về.

Đồng hồ treo trên vách tường đã qua mười giờ, cô vốn tưởng bản thân đã về rất muộn, thế mà Nhậm Tình vẫn chưa trở về.

Anh trai bình thường tan tầm về nhà đều rất sớm, ngay cả tăng ca cũng rất ít, nhưng mỗi tháng luôn có mấy ngày như vậy, sẽ ở bên ngoài đến đêm khuya thậm chí rạng sáng.

Anh nói, đó là xã giao trong xã hội mà con người không thể trốn thoát được.

Nhậm Diên rất tán thành, mặc dù có phần sợ hãi khi bản thân ở nhà một mình, nhưng tốt xấu gì thời gian dài như vậy, cô cũng đã quen với chuyện này.

Hoàn thành việc tắm rửa, sấy khô tóc, thay áo ngủ, chui vào trong chăn, nhắm mắt lại, thử đi ngủ.

Sau đó nửa tiếng sau, giống như cam chịu mở mắt ra, cầm lấy cuốn tiểu thuyết sớm đã đặt ở đầu giường bắt đầu đọc.

Đó là tiểu thuyết trinh thám hôm nay Tiêu Vũ Thỏ vừa mới đề cử cho cô, câu chuyện xưa kể về quốc vương của quốc gia thần bí nào đó bị sát hại, nhân vật chính cũng chính là thái tử vương triều, muốn tìm ra hung thủ sát hại quốc vương từ những kẻ có hiềm nghi ở bên cạnh ông ấy, đồng thời chấn chỉnh triều cương, thuận lợi ngồi lên ngai vàng.

Nguyên nhân Tiêu Vũ Thỏ đề cử cuốn tiểu thuyết này cho cô là vì góc nhìn của mỗi kẻ bị hiềm nghi đều được khắc họa rất tinh tế, so với trinh thám hư cấu, trên thực tế càng tập trung vào khắc họa tâm lí nhân vật hơn, cảm thấy loại độc giả bình thường không đọc tiểu thuyết trinh thám hư cấu như Nhậm Diên có lẽ cũng sẽ thích.

Đặc biệt là kết cục của tiểu thuyết, Tiêu Vũ Thỏ đang nói nhưng đến lúc này trên mặt lộ ra một chút biểu cảm kỳ lạ, dừng một chút mới nói, “Cái kết cục kia cá nhân tớ cảm thấy rất xuất sắc, nhưng nói thật thì rất kỳ quái, tớ lên mạng xem bình luận, dường như mọi người đều có cái nhìn khác nhau, tớ không kể cho cậu nghe trước đâu, chờ cậu đọc xong chúng ta lại thảo luận nhé.”

Trạng thái của Nhậm Diên như đang lọt vào sương mù mà đọc sách, cũng như lọt vào trong sương mù mà bắt đầu xem.

Tuy nhiên bắt đầu tiểu thuyết có một đoạn tường thuật về tình huống trước đó rất dài, Nhậm Diên thật vất vả xem hết tình huống trước đó, vừa xem đến chỗ sự việc bắt đầu, thi thể của quốc vương bị người ta phát hiện sau bữa tiệc, góc nhìn của kẻ bị hiềm nghi thứ nhất, cũng chính là hoàng hậu biết rõ lối sống hỗn loạn của quốc vương nhưng lại không có cách nào, chỉ có thể giả bộ hiền lương thục đức lại khó mà kiềm chế ghen ghét trong lòng, liền nghe thấy tiếng mở cửa từ ngoài phòng ngủ, cô vội vàng để sách xuống đi ra ngoài.

Cửa nhà vừa mới khép lại, ngoài đó chỉ có một mình Nhậm Tình ngồi ở trên xe lăn, đang cố sức khom lưng đổi giày.

Chân anh trai không thể cử động, anh phải tự mình khom người từ từ nhấc chân lên mới có thể cởi giày da trên chân xuống.

Nhậm Diên vội vàng đi tới, vừa đi vừa hỏi: “Anh ơi, chú Lý đâu?”

“Đêm nay chú Lý có việc khác, anh liền tự mình quay về.”

Trên mặt Nhậm Tình là ý cười dịu dàng trước sau như một, nhưng nghe xong lòng cô đột nhiên chua xót.

Bình thường chú Lý sẽ đưa Nhậm Tình vào nhà, loại việc nhỏ như thay giày này tất nhiên cũng sẽ giúp đỡ, Nhậm Diên gần như chưa từng nhìn thấy dáng vẻ phải cố hết sức này của anh trai.

Bên tai đột nhiên nhớ tới giọng nói của Tiêu Vũ Thỏ đêm nay—— “Nhiều khi vẫn có bất tiện nhỉ?”

Lúc ấy cô nghĩ gì?

……Từ trước đến nay anh trai vẫn luôn chăm sóc bản thân rất tốt, cô chẳng thấy có gì là bất tiện cả.

Thế nhưng là, nếu như anh ấy giấu đi một mặt bất tiện kia với cô, mà cô chỉ là vẫn chưa từng phát hiện thì sao?

…… Nhậm Diên cắn cắn môi, bước nhanh vài bước, nhưng trước khi đi đến trước mặt Nhậm Tinh lại đột nhiên sững người.

Trên thực tế lúc này Nhậm Tình đã tự mình cởi đôi giày da ra rồi, đang nghiêng người tìm dép lê của mình ở trong tủ giày.

Anh như có cảm giác ngẩng đầu lên, cười với cô, nhẹ nhàng hỏi: “Làm sao vậy, Diên Diên?”

Môi Nhậm Diên giật giật, lại lắc lắc đầu, tiến lên hai ba bước lấy dép lê ra, sau đó ngồi xổm ở trước mặt Nhậm Tình, giúp anh mang dép vào.

“Làm sao vậy?”

Đỉnh đầu lại truyền đến giọng nói của Nhậm Tình, đồng thời còn có một bàn tay to lớn dịu dàng vuốt đỉnh đầu cô.

Bờ môi Nhậm Diên mấp máy, do dự một lát, cuối cùng vẫn mở miệng.

“Trên người anh, có pheromone của Omega.”

Còn tản ra pheromone ngọt nị đặc trưng khi Omega đến kỳ phát tình.

Dựa vào pheromone nồng đậm cô ngửi được, cũng có thể tưởng tượng lúc vị Omega kia lưu lại pheromone trên người Nhậm Tinh, dáng vẻ muốn bị đánh dấu và muốn bị…… ra sao.

Nhậm Tình đi tắm rửa.

Trước khi đi tắm rửa, anh xoa đầu Nhậm Diên, tươi cười sảng khoái, nói chuyện kia là ngoài ý muốn.

Chỉ là trong bữa tiệc có một Omega đột nhiên đến kỳ phát tình trước hạn, lúc hoảng hốt chạy bừa muốn rời khỏi, vừa vặn đυ.ng vào xe lăn của anh, bị vướng một chút rồi ngã vào l*иg ngực anh, lúc này mới lưu lại pheromone.

Lời giải thích này nghe vào không có vấn đề gì.

Nhưng Nhậm Diên cứ cảm thấy dường như anh trai đang che dấu tin tức quan trọng gì đó.

Ví dụ như nói, nếu như chỉ là ngã trúng một chút, vì sao lại cọ đến cả người anh đều có? Từ cơ thể đến đầu tóc, thậm chí vừa rồi cô giúp Nhậm Tình mang dép, ngửi thấy trên bắp chân và giày da của anh đều là mùi hương ngọt nị kia, không hề kém mùi trên quần áo chút nào.

Chẳng qua cũng có khả năng là kỳ phát tình của Omega kia vô cùng mãnh liệt, cực kỳ dính người nhỉ.

Nhậm Diên quyết định không nghĩ tiếp nữa.

Cô đang đợi Nhậm Tình tắm xong, dứt khoát ngồi trên giường trong phòng Nhậm Tình ngơ ngẩn, trên thực tế trong đầu lại đang suy nghĩ một vấn đề khác, chính là, về sau kiểu gì anh trai cũng sẽ kết hôn với một Omega nào đó—— đương nhiên cũng có tỷ lệ nhỏ là Beta, đến lúc đó cô phải làm sao bây giờ đây.

Lúc cấp hai và cấp ba từng có một khoảng thời gian cô nghĩ đến, về sau nếu như chuyện này xảy ra cô sẽ chuyển đến ở cùng Thỏ Thỏ, hai người đều không bị đánh dấu, làm bạn đồng hành cùng nhau sống hết quãng đời còn lại cũng rất tốt.

—— thế nhưng cái suy nghĩ này rất nhanh đã vỡ vụn theo hành vi ủn cải trắng của con lợn Tần Triều kia.

Sau đó cô không còn suy nghĩ kỹ về vấn đề này nữa.

Suy nghĩ lan man một hồi xong, trong đầu lại đột nhiên hiện lên những giấc mộng xuân của bao đêm không tên, ướŧ áŧ và xấu hổ đến mức cô muốn quên cũng không thể quên được.

Nhậm Diên che mặt lại.

…… Cứ cảm thấy, bắt đầu có lỗi với chị dâu tương lai.

Cũng may cô cũng chưa suy nghĩ được bao lâu thì Nhậm Tình đã tắm xong đi ra.

Anh vừa mới gội đầu xong, đầu tóc buông xõa tự nhiên mà rủ xuống, tóc mái phía trước hơi che khuất đôi mắt, nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt như thoát ẩn thoát hiện dưới những sợi tóc.

Không biết có phải vì thiếu keo xịt tóc hay không, mà người đàn ông trưởng thành giờ phút này nhìn giống như một thiếu niên thoải mái tươi mát.

Anh nhìn thấy Nhậm Diên ngồi ở trên giường rõ ràng sửng sốt một chút, biểu cảm hơi kinh ngạc.

“Diên Diên? Làm sao vậy, có chuyện gì tìm anh sao?”

Nhậm Diên lắc lắc đầu.

“Em chỉ nghĩ, anh trai tự mình lên giường có phải có chút bất tiện hay không, muốn tới đây giúp anh một chút…… Thật xin lỗi anh, trước đây cái gì em cũng không chú ý đến……”

Hôm nay cũng là do giúp Nhậm Tình mang dép cô mới ý thức được điều này, mặc dù bình thường cái gì anh trai cũng không nói, dáng vẻ luôn điềm tĩnh nhàn nhã phảng phất không có gì thay đổi. Nhưng mấy việc như mặc quần áo, tắm rửa, lên giường, đối với người bình thường đơn giản như việc ăn cơm uống nước, nhưng đối với anh trai hai chân không thể cử động mà nói hẳn là rất khó khăn mới đúng.

Mặc quần áo tắm rửa linh tinh cô không thể giúp anh, nhưng là ít nhất loại chuyện mà khả năng cho phép……

Nhậm Tình giống như liếc mắt một cái liền nhìn thấu suy nghĩ của cô, trong nháy mắt biểu cảm dịu dàng hẳn.

Nhậm Diên bị ánh mắt bình thản mà thông thấu của anh nhìn đến mức có chút xấu hổ, nhưng thấy anh chậm rãi mở miệng, nói lại là: “Đêm nay Diên Diên muốn ngủ cùng anh trai không?”

Nhậm Diên sửng sốt.

“Không phải trước kia thường xuyên nửa đêm lén lút chạy tới muốn ngủ cùng anh trai sao? Bây giờ không tới, anh trai cũng hơi tịch mịch đấy.”

Trên mặt cô hơi nóng lên, “Bây giờ lớn rồi……”

Nhậm Tình lại chỉ mặt mày mỉm cười, đôi mắt đen nhánh bình tĩnh như hồ sâu, dịu dàng nhìn cô.

“Không thể sao?”

“……” Nhậm Diên mím môi, nghĩ đến những giấc mơ khó nói nên lời của bản thân, đáy lòng muốn từ chối, chỉ là khi nghĩ đến biểu cảm một khi bị từ chối sẽ mất mát của Nhậm Tình, cuối cùng cô hơi hơi hé miệng, vẫn nói, “Vâng ạ.”

Sau đó nhìn bóng lưng vui vẻ cười sau khi nghe thấy câu trả lời, nói giúp cô đi hâm nóng sữa bò rồi biến mất ở cửa phòng của Nhậm Tình.

Chỉ có thể yên lặng cầu nguyện dưới đáy lòng.

…… Khẩn cầu ông trời, đêm nay bất kể thế nào cũng đừng để cô nằm mơ, làm ơn.