Chỉ với một lời thì thầm này, chỉ với một lời cầu nguyện này rót vào lỗ tai của anh, giống như những mảnh thủy tinh sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim anh, vào nội tạng của anh, trái tim anh đau đớn không thể chịu đựng được. Không biết trân trọng cô, anh chỉ có thể dùng hết tài năng ngôn ngữ có hạn của mình, hết lần này đến lần khác an ủi cô, hết lần này đến lần khác hứa với cô rằng anh thật sự sẽ không hối hận, điều này đã khiến cô rất đau lòng, người vừa mệt vừa bối rối, dần thϊếp đi trong vòng tay anh.
Giấc ngủ này, bắt đầu từ sáng sớm, kéo dài đến đêm hôm sau. Có lẽ là bởi vì hai năm rưỡi qua Chu Tiếu Tiếu chưa bao giờ buông tha cho mình nên mới có được giấc ngủ nặng nề này, giống như chữa khỏi những tâm tư của cô, chữa lành nỗi buồn của cô, suốt giấc ngủ dài không gặp phải ác mộng, cô ngủ một giấc yên bình cho đến khi cô tỉnh dậy một cách tự nhiên.
Dần dần mở mắt ra, màn chắn sáng vẫn đang cố gắng che đậy tất cả những nguồn có thể quấy rầy giấc ngủ của cô, xung quanh tối đen, ngay cả cửa phòng ngủ chính cũng đóng chặt.
Ý thức dần dần trở lại, nhưng Chu Tiếu Tiếu đột nhiên giật mình, như thể cô đột nhiên tỉnh dậy, sau đó ngồi dậy. Cô đưa tay sờ chiếc giường bên phải người mình, lạnh ngắt, căn bản không có nhiệt độ cơ thể người.
Lúc đó Chu Tiểu Tiểu thật sự có chút sợ hãi, cô sợ đã tự cho chính mình một giấc mơ đẹp nhất trong tiềm thức, sợ rằng bản thân vẫn còn nhốt mình trong căn phòng phủ của Nghiêm Túc hai năm rưỡi về trước, một mình khóc thầm trong đêm tối...
Bị mắc kẹt trong những suy nghĩ điên rồ tự dọa mình, Chu Tiếu Tiếu thò tay lần mò chiếc điện thoại di động bên cạnh trong bóng tối giường nhưng không thấy gì, cô muốn nhấc chiếc chăn mỏng ra khỏi giường để tìm nó, cuối cùng, chính cơ thể đã cho cô ấy câu trả lời. Không phải đang mơ về quá khứ, những kí ức vui vẻ tưởng như mất kiểm soát, bồng bềnh trên mây ngày hôm qua kia là sự thật.
Cả người ngã xuống chiếc giường mềm mại một lần nữa, nằm úp sấp, sau khi bình tĩnh lại, Chu Tiếu Tiếu vươn tay bật đèn ngủ.
Căn phòng rõ ràng đã được dọn dẹp sạch sẽ, chiếc áo sơ mi của Nghiêm Túc mà cô miễn cưỡng mặc vào thay cho đồ ngủ đã không còn thấy đâu nữa, quần áo trong vali của cô đã được phân loại, rõ ràng đã được Nghiêm Túc sắp xếp lại, dựa theo độ dài và kích cỡ, đặt ngay ngắn trên thanh treo ở cuối giường giúp cô.
Khuôn mặt của Chu Tiếu Tiếu hơi nóng lên, đứng dậy kéo quần áo từ trong ra ngoài, mặc từng thứ một vào, giẫm lên đôi dép lê Nghiêm Túc mua, cùng là một loại dép đôi giống như lúc trước, mở cửa phòng ngủ ra.
Trên bàn cà phê trong phòng khách có một hộp thức ăn đặt mua bên ngoài chưa mở ra, nhưng không có ai ở đó, đi đến phòng làm việc, Chu Tiếu Tiếu dạo qua một vòng vẫn không tìm thấy Nghiêm Túc.
Cô ngồi lại trên ghế sô pha trong phòng khách, đi đến mở hộp đồ ăn trước mặt mới phát hiện điện thoại di động của mình và một mảnh giấy ghi chú bên cạnh.
"Thứ nhất, buổi sáng anh dậy rồi đi đến công ty, kết thúc dự án này còn phải sắp xếp rất nhiều tư liệu, buổi tối có thể sẽ phải tăng ca, em đừng chạy lung tung, ở nhà chờ anh về. Thứ hai, điện thoại của em reo vào buổi sáng, nhưng em không thức dậy, vậy nên anh đã tắt tiếng đi. Thứ ba, một đồng nghiệp tên Uông Vũ Châu đã gọi vào điện thoại lúc chín giờ sáng, nói rằng đã xin nghỉ phép giúp em rồi, nhưng cô ấy có rất nhiều câu hỏi, vì vậy sau khi thức dậy, em hãy gọi lại cho cô ấy nhé, thứ tư, trên bàn có cháo và súp, nhớ hâm nóng trước khi ăn”.
Chu Tiếu Tiếu nhìn nét chữ mạnh mẽ trên tờ giấy ghi chú, liệt kê lần lượt các điều đầu tiên, thứ hai, thứ ba và thứ tư, không thể không nhếch khóe môi lên. Cuối cùng, ở góc dưới bên phải của cả trang giấy trắng, cách khá xa, anh ký tên ở nơi đó, không giống Nghiêm Túc trước đây luôn gán cho cô cái mác là ngốc nghếch khi cô hỏi anh có thích cô không, bây giờ anh rất thẳng thắn, cuối cùng để lại cho cô hai chữ "yêu em".
Chu Tiếu Tiếu đã ôm hộp đồ ăn đã nguội lạnh lên, đang định đi hâm nóng bỗng ngồi ngây người trên ghế sô pha trong phòng khách, lật đi lật lại tờ giấy và mỉm cười như một kẻ ngốc hạnh phúc. Cuối cùng, cô cẩn thận đến mức không dám gấp lại, chạy đến phòng làm việc của Nghiêm Túc, tìm một cái kẹp tài liệu trống không rồi nhét vào.
Thật ngớ ngẩn, nhưng Tiếu Tiếu không thể kìm được nụ cười của mình. Cô ném hộp đồ ăn vào lò vi sóng, nhìn nó quay tròn dưới bức xạ, vẫn không thể ngừng cười khúc khích.
Sau đó cô bưng bát súp và cháo còn nóng hổi ngồi trên ghế sofa, vừa ăn vừa nhìn vào điện thoại. Trong hộp thư công việc không có gì quan trọng, chuyến đi Senegal lần này, việc mua bán giữa hai bên đã được thương lượng xong, Tiếu Tiếu đang đợi hai bên để dịch ra hợp đồng song ngữ, Chu Tiếu Tiếu không có việc gì gấp phải hoàn thành. Lần này, cô là người trở về sớm hơn tất cả mọi người, vì là lần đầu tiên đến đây nên mọi người vẫn còn muốn dạo chơi Senegal vài hôm nữa.
Vì vậy, khi Chu Tiếu Tiếu xin nghỉ vài ngày, điều này đã được chấp thuận rất nhanh.
Bây giờ Tiếu Tiếu và Vũ Châu đều đã là những nhân viên tương đối có kinh nghiệm trên tuyến Trung Phi, họ có thể lãnh đạo hay hướng dẫn người khác, không chắc chắn có thể làm việc cùng nhau trong một dự án nữa. Tình cờ lúc này, Uông Vũ Châu vẫn đang ở trụ sở chính.
Trước đó, Chu Tiểu Tiểu đã theo Nghiêm Túc về nhà, chắc chắn sẽ bỏ lỡ chuyến bay trong bảy giờ nữa, nửa đêm, nhân lúc Nghiêm Túc quay lại sân bay lấy hành lý, sau khi cân nhắc rất nhiều, cô thực sự không muốn rời đi, vì vậy cô đã nhắn tin cho Uông Vũ Châu, nhờ cô ấy xin nghỉ phép giúp mình.
Vào lúc này, điện thoại tràn ngập tin nhắn của Uông Vũ Châu, kể từ cuộc điện thoại sau chín giờ sáng.
Chu Tiếu Tiếu gọi lại cho cô ấy.
“Cuối cùng cậu cũng gọi lại cho tớ rồi!!!!!” Giọng nói của Uông Vũ Châu ít nhất cao lên ba bậc, bay vυ"t lên trời, lộ ra vẻ kinh ngạc và không hài lòng: “Sáng nay tớ đã gọi cho cậu, có một người đàn ông bắt máy đấy!!!!!! Anh ấy nói là cậu đang ngủ!! Hãy để cậu nghỉ ngơi, đừng gọi cho cậu làm phiền cậu! Còn nói cậu sẽ gọi lại cho tớ sau khi cậu thức dậy nữa chứ! Tớ hỏi anh ấy là ai thì anh ấy nói anh ấy là bạn trai của cậu???”
Nghe vậy, Chu Tiếu Tiếu vùi đầu vào chiếc gối trên số pha, ngân nga hồi lâu, cuối cùng dưới sự thúc giục liên tục của Uông Vũ Châu, khẽ cất lời: “Anh ấy là bạn trai thời đại học của tớ”
"Hừm..." Uông Vũ Châu đầu tiên là hít một hơi thật sâu, sau đó thở ra một hơi thật dài, sau đó phun ra một ngụm lửa giận, gầm lên nói: "Giỏi lắm, Chu Tiếu Tiếu! Đã mấy năm rồi, ngay cả chuyện này cũng không nói cho tớ biết! Mỗi lần nhắc về quá khứ, cậu đều không nói gì cả, tớ cũng không dám hỏi, nhưng tớ đã nói với cậu tất cả mọi thứ đó!"
Chu Tiếu Tiếu trở nên yếu đuối, cảm thấy sau khi trở về không biết phải đối mặt với những người bạn cùng phòng cũ như thế nào, còn cả anh trai mình, gia đình của cô giáo Trình, cô thấy rất có lỗi nên lại vùi mình dưới gối, thì thầm: “Bởi vì lúc chia tay không mấy vui vẻ, tớ không muốn đề cập đến nó ...
"Cái gì? Bạn trai cũ đã làm gì cậu à?" Uông Vũ Châu lại tức giận: "Anh ta lừa dối? Tệ bạc? Hay là dùng bạo lực rồi? Vậy mà sau khi gặp lại ở sân bay, hai người còn hẹn hò cả ngày qua á? Cậu đã từng xem mấy tin tức xã hội về các loại bạn trai cũ cố chấp chưa? Tớ muốn lắc lắc não cậu cho rơi hết nước ra ngoài quá đi mất!”
Chu Tiểu Tiểu ôm đầu, vội vàng khôi phục danh dự cho Nghiêm Túc: “Không phải... Là tớ sợ liên lụy đến anh ấy, đơn phương chia tay, sau đó đi đến Châu Phi, cắt đứt liên lạc…”
".." Uông Vũ Châu vốn không biết chi tiết, còn tưởng rằng liên lụy trong miệng Chu Tiếu Tiếu chỉ là thiếu nợ thôi, không khỏi cảm thấy đau răng vì logic của cô. Sau khi suy nghĩ một chút, Uông Vũ Châu lại hỏi Chu Tiếu Tiếu: "Vậy nên mấy năm nay, anh ấy vẫn một mực chờ đợi cậu sao? Hai người vừa gặp lại, tình cảm đã bùng cháy mãnh liệt rồi à? Anh ấy vẫn còn độc thân đấy chứ?"
Chu Tiếu Tiếu khẽ "ừm" một tiếng.
“Vậy cũng được.” Uông Vũ Châu bình tĩnh đáp: “Mấy năm nay cậu từ chối tất cả đàn ông cũng không uổng công
Nhưng sau khi nghĩ lại, Uông Vũ Châu lại hỏi Tiếu Tiếu: "Vậy cậu định làm thế nào? Cậu vẫn phải tiếp tục điều hành tuyến Trung Phi mà? Chúng ta không thể ở lại Trung Quốc quá lâu, phải đi ra ngoài nữa. Trụ sở chính vẫn còn ở phía nam, bạn trai của cậu lại định cư ở thành phố B. Anh ấy có thể chiều theo ý cậu hay không?”
“Tớ..” Chu Tiếu Tiếu suy nghĩ một chút, cảm thấy có lẽ Uông Vũ Châu sẽ không thích nghe câu trả lời của mình: “Tớ không muốn anh ấy phải chiều theo tớ...”
Quả nhiên, bệnh đau răng của Uông Vũ Châu càng ngày càng nặng, cô ôm má thầm nghĩ, đáng lẽ hồi đó mình nên nhổ cái răng khôn chết tiệt này đi mới phải! Đau răng không phải là bệnh, nhưng đau chết đi được! Vốn dĩ hai ngày nay đã rất tức giận, nhưng khi nghe được kế hoạch của Chu Tiếu Tiếu, cô ấy lại càng tức giận hơn. Một cô gái hiền lành, nấu ăn ngon, đảm việc nhà, tính cách tốt như vậy, thật sự rất sợ bị người khác phá hỏng! Nếu đổi lại là Uông Vũ Châu, tuyệt đối không vì đàn ông mà hi sinh một góc tiền đồ của mình! Dựa vào cái gì mà bắt cô phải nghe theo người khác chứ? Ngay cả bố mẹ ruột hay em trai còn không đáng tin cậy! Chỉ có tiền trong túi cô mới là chỗ dựa vững chắc nhất!”
Uông Vũ Châu kìm nén cơn giận của mình, giải thích những lợi ích và tác hại cho Chu Tiếu Tiếu, công việc này tuy vất vả nhưng kiếm được rất nhiều tiền! Sự nghiệp của Tiếu Tiếu đặt ở chuyến đi này, bây giờ thay đổi thành phố cũng giống như bắt đầu lại từ đầu, hơn nữa, chỉ cần Chu Tiếu Tiếu còn làm công việc này, nhất định sẽ phải bôn ba ở nước ngoài một thời gian dài, nếu Tiếu Tiếu từ chức vì một người đàn ông, cuối cùng, cô sẽ phải tìm một công việc yên ổn để phục vụ anh ta thôi?
Cổ họng Uông Vũ Châu muốn bốc khói, cô nói đến mấy cái tin tức xã hội để thức tỉnh cô gái nhỏ sắp hàn gắn tình yêu này.
Kết quả, Chu Tiếu Tiếu liền hạ giọng, vội vàng nói: “Vũ Châu, tớ biết cậu làm vậy là vì lợi ích của tớ, nhưng thật sự còn rất nhiều chuyện, khi nào quay về tớ sẽ kể cho cậu nghe. Anh ấy về rồi, tớ sẽ gọi lại cho cậu sau nhé.
Bụp một tiếng, dứt khoát tắt máy.
Uống Vũ Châu muốn ném điện thoại đi! Đúng là con người trọng sắc khinh bạn.
Lúc Nghiêm Túc về đến đã gần 9 rưỡi tối, buổi sáng trước khi đến công ty, anh mới chỉ chợp mắt một lúc, thiếu chút nữa đã ngủ quên trên đường.
Nhưng khi xe đậu dưới lầu, giống như đêm giao thừa năm đó, anh bôn ba một vòng, trở về nhìn thấy trong phòng khách còn sáng đèn, anh mới cảm thấy mệt nhọc cũng đáng giá.
“Muộn như vậy rồi, em mới ăn à?” Anh quay người đóng cửa lại, nhìn thấy hộp đồ ăn trên bàn cà phê trong phòng khách.
"Mới ăn được một nửa thì gọi điện cho Uông Vũ Châu, em quên khuấy đi mất, nhưng mà em cũng không thấy đối” Chu Tiểu Tiểu tiến đến, không kịp chờ Nghiêm Túc thay âu phục đã vòng tay qua eo anh, vùi đầu vào trong ngực Nghiêm Túc. Vất vả lắm mới tìm được hạnh phúc, cô muốn bảo vệ những gì cô đã từ bỏ.
“Làm sao vậy?” Nghiêm Túc vẫn còn canh cánh về lời thì thầm cuối cùng sáng nay của Chu Tiểu Tiếu, trực tiếp đặt túi đựng máy tính xuống, rảnh tay ôm lại cô, sợ ban ngày cô ở nhà một mình lại suy nghĩ lung tung, hỏi: “Em gọi điện cho ai thế? Đã nói gì rồi?"
“Người đồng nghiệp giúp em xin nghỉ phép, là người lúc sáng gọi. Chu Tiếu Tiếu bây giờ rất bám người, vùi đầu vào ngực Nghiêm Túc, nắm tay anh thì thầm: “Lúc ở châu Phi, cô ấy đã chăm sóc em rất nhiều. Quan hệ của bọn em cũng khá tốt, có lẽ cô ấy có chút hiểu lầm, nhưng em không biết giải thích như thế nào, có một số chuyện không thể nói, còn nữa... làm sao đối mặt với Trần Lạc, cô giáo Trình, Chu Vũ Thiên nữa...”
Ban đầu khi rời đi, cô kiên quyết như thế, nhưng bây giờ khi đã trở về, cô lại không biết phải mở miệng giải thích như thế nào. Cô giáo Trình và anh trai cô thì còn dễ nói, nhưng còn Trần Lạc, bạn cùng phòng và bạn cùng lớp cũ, thực sự không thể nói ra sự thật về quá khứ, cũng không biết giải thích như thế nào.
Thấy Chu Tiếu Tiếu lúng túng lăn qua lăn lại trong lòng mình, Nghiêm Túc rảnh tay nhéo má cô, nhẹ nhàng nhưng cảm giác rất tốt, không khỏi ngầm trách cô: “Em còn biết rầu rĩ nữa à. Trước đây khi anh đi tìm em, anh đã tra xét không biết bao nhiêu lần vòng bạn bè của em, nếu như em không chạy trốn, sẽ có rất nhiều chuyện vô nghĩa cần phải giải thích như lúc này sao.
Trán Chu Tiếu Tiếu cọ vào ngực
Nghiêm Túc, cuối cùng cũng lấy
lại khí phách ngày xưa, trực tiếp
ôm lấy Nghiêm Túc, nũng nịu nói:
“Học trưởng Đàn anh! Anh
Nghiêm Túc! Em sai rồi! Em xin
lỗi nha!"
Giọng nói ngọt ngào mềm mại, đôi mắt sáng ngời ngẩng cao, tràn đầy mong đợi và ỷ lại, khiến người ta khó mà cưỡng lại cô.
Ép cô xuống hôn một lúc lâu, cuối cùng Nghiêm Túc cũng cam tâm tình nguyện giải quyết vấn đề của cô: “Chu Vũ Thiên, cô Trình, ba mẹ anh, ban ngày anh đã gọi điện thoại giải thích qua rồi. Tìm được em, nhưng em còn đang ngủ, ngày mai sẽ gọi điện lại cho mọi người. Anh không cho họ số điện thoại mới của em, sợ ban ngày gọi đến dồn dập, không cho em ngủ
Dừng một chút, Nghiêm Túc bổ sung thêm: "Thật ra anh vẫn luôn nạp tiền vào số điện thoại cũ cho em, em cứ lấy số cũ mà dùng”
“Còn bạn học cũ và bạn bè trước kia, em nói là do anh ở Mỹ quá lâu, sau đó em không muốn học lên cao học nữa, lại mâu thuẫn với chuyện em ra nước ngoài làm việc, vậy nên đã giận dỗi bỏ đi! Thực ra cũng không cần chi tiết như vậy, chỉ cần nói là dự định trong tương lai không nhất quán thôi. Nếu bạn em hỏi thêm thì cũng không cần bận tâm. Anh và em cùng đối mặt với mọi người là được."
"Đúng lúc anh vừa làm xong dự án cần phải đi công tác bên Mỹ này. Hôm nay anh đã đến công ty bàn giao mọi việc xong rồi, sau đó xin nghỉ phép một tuần. Anh sẽ cùng em về trụ sở chính, sau đó chúng ta cùng quay về gặp ba mẹ anh một chuyến, em không cần lo lắng về phía ba mẹ anh đâu, anh đã thu xếp hết rồi, hai năm trước, họ chưa từng phản đối, bây giờ cũng sẽ không
“Chu Vũ Thiên và cô Trình đã nói rồi, nhất định phải mời bọn họ tới dự hôn lễ, nếu không họ sẽ không tha thứ cho em đâu.” Cuối cùng Nghiêm Túc cũng tổng kết xong một ngày bận rộn của mình.
Chu Tiểu Tiếu tựa vào trong vòng tay anh, trong lòng dần dần ổn định lại. Cô chưa từng nói ra, nhưng điều khiến cô lo lắng nhất chính là ba mẹ của Nghiêm Túc...
Nghiêm Túc dẫn cô vào thư phòng, hai người ngồi xuống cạnh tủ sách, Nghiêm Túc mở cánh cửa dưới tủ sách, lấy ra cả một chồng tài liệu.
Anh lấy ra cái thứ nhất, đưa cho Chu Tiếu Tiếu, thấp giọng nói: "Sau khi em rời đi. Anh đã nhờ ba của Chu Vũ Thiên tìm một người nào đó trong hệ thống nhà tù, điều kiện tiên quyết là không tiết lộ danh tính của chúng ta, chú ý đến tình hình của Triệu Hoàng Duy một chút, đặc biệt nếu ông ta ra tù, hãy cho chúng ta biết trước thời hạn.
Nghe thấy tên của Triệu Hoàng Duy, Chu Tiếu Tiếu dừng lại một chút khi cầm tập hồ sơ.
Nghiêm Túc không có ép Chu Tiếu Tiếu phải cầm lấy tập tài liệu, ngược lại đưa tay ra nắm lấy bàn tay đang run rẩy của cô. Bàn tay của anh vững vàng và ấm áp, thẳng thắn nói với cô kết quả: “Sau khi nhận được tin Trương Vĩnh Mai qua đời, sức khỏe của Triệu Hoàng Duy ngày càng xấu đi. Ông ta đã được tạm tha ba lần để điều trị y tế, nhưng có lẽ không chống đỡ được đến năm năm để hết hạn tù."
Chu Tiếu Tiếu cụp mắt xuống và không nói gì, nhưng hàng mi dài khẽ rung rinh và bàn tay lạnh đến run rẩy trong tay của Nghiêm Túc đã bán đứng cô.
Nghiêm Túc thật sự không có ý yêu cầu Chu Tiếu Tiếu phải đưa ra phản hồi, vì vậy anh đặt tập hồ sơ xuống bên cạnh, nhẹ nhàng ôm cô: "Anh nhờ người chú ý đến ông ấy, chỉ là muốn chuẩn bị trước mà thôi. Ba mẹ nuôi của em mới là ba mẹ thực sự của em, Trương Vĩnh Mai và Triệu Hoàng Duy không phải là trách nhiệm của em, em có hiểu không?"
Chu Tiếu Tiếu khẽ gật đầu. Không phải cô không hiểu, nhưng cô bị kẹt trong máu mủ tình thân, khó mà dỡ bỏ xiềng xích của đạo đức.
Nghiêm Túc không có ý định buông Chu Tiếu Tiếu ra, vì vậy anh cứ ôm cô vào lòng như vậy, mở ra tất cả những gì anh đã chuẩn bị trong hai năm rưỡi qua: "Đây là thiết kế phòng tân hôn năm đó mà anh chuẩn bị. Anh muốn em xem thiết kế này"
“Tạm thời anh không đủ tiền để mua nhà tân hỗn ở thành phố, chỉ có thể cố gắng hết sức để đáp ứng mong muốn của em trong căn nhà bố mẹ mua cho. Em nghĩ sao?”
“Mẹ anh nói với anh, anh không được tự ý mua nhẫn đính hôn trước, lỡ như em không thích nhưng lại phải đeo nó cả đời thì sẽ rất phiền phức. Chỉ là nếu như anh không đủ tiền mua kiểu dáng mà em thích, chuyện đấy không thành vấn đề, anh tính toán lại những khoản khác là được.”
"Trước tiên anh không thể tự mình mua được, nếu em không thích thì phải đeo cả. Số tiền này, là anh để dành cho đám cưới. Tùy em thích kiểu nào. Nhà thờ, bãi cỏ hay khách sạn đều theo ý em"
"Còn có cái này, vốn dĩ là chuẩn bị cho em đi Mỹ dạo chơi một chút, tham dự lễ tốt nghiệp nghiên cứu sinh của anh, sau đó em nói không cần nữa, anh cũng không kiên quyết, bởi vì năm đó anh không có nhiều tiền trong tay, nghĩ rằng mấy chuyện này để dành làm học phí cho em học nghiên cứu sinh cũng tốt, trách anh lúc đó không nói rõ ràng, cũng không hiểu rõ, chỉ muốn em và ba mẹ cùng nhau tới đây” Nghiêm Túc nhìn lại, cảm thấy lúc đó mình bận bù đầu nên sắp xếp không thích hợp, sợ Chu Tiểu Tiếu hiểu lầm, anh nói thêm: "Ba mẹ anh thực sự không phản đối chúng ta, họ nói chỉ cần anh kiên trì, họ sẽ không phản đối."
Đôi mắt Chu Tiếu Tiếu lại đỏ hoe, từ hôm qua đến giờ cô đã ướt đẫm nước mắt rất nhiều lần rồi.
Sau khi Nghiêm Túc suy nghĩ một chút, quả thật có một vấn đề chưa giải quyết được, anh lại hỏi Chu Tiếu Tiếu: "Em còn muốn làm nghiên cứu sinh chuyên ngành văn học cổ đại không? Nếu như em muốn tiếp tục công việc hiện tại, anh thật sự không muốn ở một đất nước khác với em...”
Chu Tiếu Tiếu cắt ngang lời nói của Nghiêm Túc, vòng tay ôm lấy cổ anh, dùng sức lắc đầu: “Anh đi đâu, em ở đó”
Nghiêm Túc đưa tay gạt đi mái tóc dài xõa xuống vai vì Chu Tiếu Tiếu lắc đầu, khẽ vuốt ve rồi thở phào nhẹ nhõm, anh nói đến vấn đề quan trọng hơn: “Tiếu Tiếu, cuối cùng, số tiền này xem như ngân sách để giáo dục con cái cũng được.
"Anh đã sắp xếp rồi, trước tiên chúng ta nên xem xét công nghệ thụ tinh ống nghiệm. Bây giờ kĩ thuật sàng lọc gen đã tương đối thành thục, nhưng em có thể sẽ phải chịu đau. Anh cũng không thể chia sẻ nỗi đau này với em. Nhưng nếu nó không thành công, nhận nuôi một đứa bé cũng được, hoặc không có con cũng được."
Nhưng Chu Tiếu Tiếu lại do dự, điều này còn khiến cô sợ hãi hơn cả việc ba mẹ Nghiêm Túc không chấp nhận cô.
“Em...” Chu Tiếu Tiếu nói không ra tiếng, cô ấy tự mình hoài nghi bản thân, bi quan về mọi thứ sẽ xảy ra chính là vấn đề có con: “Em muốn có con, nhưng mà em không dám mong muốn...”
"Nếu muốn, tại sao không dám?" Nghiêm Túc nói, anh hiểu Chu Tiếu Tiếu đang nghĩ gì, nhưng cô phải cẩn thận suy xét mới có thể thoát khỏi lo lắng trong lòng.
Chu Tiếu Tiếu cắn môi, cụp mắt xuống không chịu nói. Cô đã trải qua rất nhiều chuyện nhưng vẫn không thể dũng cảm nói rằng, cô có thể đánh cược vào vận may, muốn có một đứa bé.
“Vậy anh hỏi em, người tàn tật có được hưởng quyền sinh sản không?” Nghiêm Túc phải khiến cô cạy cái vỏ của mình ra từng chút một.
Tiếu Tiếu nghĩ về cha mẹ nuôi của mình rồi gật đầu.
“Vậy anh hỏi em, tội nhân có nên liên lụy đến chín đời, kéo dài hậu duệ không?” Nghiêm Túc tiếp tục hỏi.
Chu Tiếu Tiếu chần chờ một chút, lắc lắc đầu, lại nói: "Em biết, nhưng mà ..."
"Nhưng nhị cái gì chứ? Nhiều người biết không nên giận chó đánh mèo, nhưng vẫn còn phân biệt đối xử đúng không?" Nghiêm Túc nhìn Chu Tiếu Tiếu, dùng ánh mắt an ủi cô: “Ai dám đảm bảo rằng trong suốt mấy ngàn năm qua, huyết thuyết nhà mình luôn trong sạch, chưa từng làm chuyện xấu chứ? Phạm tội chẳng lẽ là bệnh di truyền sao? Biết phân biệt đối xử là sai trái, sao em còn để ý làm gì?"
Chu Tiếu Tiếu vẫn im lặng.
"Còn về bệnh di truyền, như anh đã nói, chúng ta hãy đi kiểm tra gen, nếu có thể giải quyết được thì tốt, nếu không, chúng ta cũng không ép buộc. Nghiêm Túc dùng khoa học để an ủi Chu Tiếu Tiếu: “Em phải biết rằng, trên thế giới không có loại gen khỏe mạnh hoàn toàn, không ai có thể đảm bảo rằng con cái của họ sẽ khỏe mạnh 100%".
"Người xấu sẽ bị diệt vong, không có con nối dõi, loại lập luận này em không quen sao?" Nghiêm Túc tìm kiếm chứng cớ từ lịch sử bụi bặm để thuyết phục cô: "Ai có thể đảm bảo rằng nếu mình sinh ra một đứa bé, có thể vô tư vô lo sống lâu trăm tuổi chứ? Chúng ta nên chuẩn bị tốt nhất về vật chất, kinh tế, tình cảm và cho con cái những gì chúng ta có thể, chẳng phải là tốt hơn sao?"
Nghiêm Túc nói mãi, nhưng lại bắt đầu thấy ão não rồi, câu nói muốn đi đăng kí kết hôn trước đó là thật. Nhưng làm gì có ai ngốc mà đi cầu hôn giống như anh đâu, không nhẫn không hoa, không bữa tối dưới ánh nến lung linh, hai người tiều tụy thức cả đêm, ngồi trên sàn phòng làm việc đầy bảng vẽ và mô hình, bày ra một đống dự định, tính toán ngân sách và khả năng xấu nhất có thể xảy ra là gì, sau đó anh lại cầu hôn sao?
Do dự ba giây, dò xét trong bụng, anh thật sự không nghĩ ra lời thề non hẹn biển ngọt ngào nào để kết luận, đành phải ôm bờ vai gầy của Chu Tiếu Tiếu, đặt vào trong lòng mình, nhỏ giọng nói với cô: “Tiếu Tiếu, anh không phải là người quá lãng mạn, anh sẽ không nói những lời ngọt ngào, nhưng anh đã nghĩ đến mọi khả năng, cũng đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, tất cả hậu quả anh đều có thể gánh chịu."
"Lấy anh nhé, được không?"
Chu Tiếu Tiếu vùi đầu vào bờ vai của anh, dùng hết sức ôm lấy eo anh, hai mắt đỏ hoe, dùng sức gật đầu, nước mắt cũng theo động tác gật đầu mà rơi xuống. Tiếng khóc nức nở không thể kìm lại được.
Nỗi sợ hãi, lo lắng và lang thang hai năm rưỡi của cô, đến nơi này, cho đến giờ phút này, cuối cùng đã đáp xuống mặt đất.
Có người không chê cô, có người sẵn sàng tiếp nhận mọi thứ thuộc về cô, cô không cần sợ sẽ liên lụy đến anh.
Cô sẽ có một mái nhà.
Cho dù là những giọt nước mắt vì vui sướиɠ, Nghiêm Túc cũng không nỡ nhìn. Anh đưa tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng Tiếu Tiếu, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô, cố gắng làm cô vui vẻ: "Hia ngày nay anh chỉ thấy em khóc thôi. Tên của em không phải là Chu Khóc Khóc, em tên là Chu Tiếu Tiếu mà."