Chương 34: Không Hối Hận

Một câu không quan tâm, một câu anh yêu em, mặc kệ ba chữ này đã được bao nhiêu đôi tình nhân lặp đi lặp lại bao nhiêu lần đi nữa, thậm chí sến súa đến mức không chịu nổi, nhưng trong lòng Chu Tiếu Tiếu, nó không thể nào so sánh với những lời Nghiêm Túc nói ra khi nhìn chằm chằm vào cô, cùng cô đối mặt giống như lúc này.

Cô buông bỏ tủi thân, khiến nước mắt tuôn rơi, cô vừa khát khao lại vừa sợ hãi vươn hai tay ra ôm chầm lấy người bạn trai này, sau hàng trăm ngày, hàng ngàn đêm, cuối cùng vẫn thuộc về một mình Chu Tiếu Tiếu, mặc kệ người đến người đi, cô vẫn ở sân bay gào khóc, khóc đến mức làm cho người khác ngạc nhiên, khóc đến mức làm cho Nghiêm Túc đau lòng.

"Em xem em có ngốc hay không?" Nghiêm Túc vỗ về gáy cô, thuận theo sợi tóc đen nhánh rơi lả tả trên vai, vỗ nhẹ lưng cô rồi nói: "Sau này phải học cách ích kỷ một chút, biết không?"

Chu Tiếu Tiếu cọ cọ vào áo khoác của anh, khóc lớn hơn, vừa khóc vừa lắc đầu. Thật ra những trở ngại kia vẫn còn tồn tại ở con đường phía trước. Cô sợ ba mẹ của Nghiêm Túc sẽ không hài lòng về cô, sợ người cha ruột sẽ liên lụy mình, sợ đứa bé sinh ra sẽ không khỏe mạnh, những nỗi sợ này, sẽ không vì lời ngon tiếng ngọt của Nghiêm Túc mà biển mất trong tương lai của cô.

Thậm chí cái cô sợ nhất, vẫn là sau này Nghiêm Túc sẽ bị cô liền lụy, tình cảm của cả hai dần dần bị mài mòn, rồi bắt đầu bất mãn với nhau, cuối cùng sinh ra lòng chán ghét.

Nhưng câu nói anh yêu em này lại là câu nói êm tai đến mức làm cho người ta sẵn sàng rối trí, sẵn sàng lừa mình dối người để đắm chìm trong sự liên kết của hai trái tim tại giờ phút này, cho dù chỉ là tình yêu thoáng qua, cho dù sẽ không trường tồn theo thời gian.

Chu Tiếu Tiếu cũng không biết mình lấy đâu ra nhiều nước mắt như vậy, khóc đến mức ướt cả áo ngoài của Nghiêm Túc, khóc đến mức mắt mũi đều đỏ bừng, sau đó dưới sự an ủi của Nghiêm Túc, cô mới từ từ ngừng khóc, nhưng vẫn không chịu ngẩng đầu. Cô cảm thấy mình bây giờ rất xấu xí nên không muốn nhìn Nghiêm Túc.

Nào có ai mong muốn, sau hơn một nghìn ngày đêm chia cách, cái nhìn đầu tiên với "bạn trai cũ" lại là bộ dạng chật vật như vậy chứ.

Nhưng Nghiêm Túc đã chờ đợi lâu như vậy, căn bản không hề để ý, cũng chưa bao giờ quan tâm, anh nhớ cô đến nỗi trái tim lẫn xương cốt đều phát đau, chỉ muốn ôm cô vào trong l*иg ngực, giữ lấy đôi môi đỏ bừng của cô, cướp đoạt tất cả hơi thở của cô. Những cảm xúc mềm mại, hơi thở quen thuộc, mỗi lưỡi quấn quýt, khiến người ta điên cuồng.

Chỉ là lý trí của bọn họ nói cho họ biết nơi này là sân bay.

Đôi môi bị cướp đoạt một cách thô bạo rất nhanh đã trở nên sưng đỏ giống như đôi mắt đã đỏ hoe vì khóc, Nghiêm Túc buông Chu Tiếu Tiếu đã không thể hô hấp ra, nắm lấy tay cô, siết chặt bàn tay, đưa cô về nhà, trở về nhà của bọn họ.

Đầu óc Chu Tiếu Tiếu đã thành một đống hỗn độn, quên mất thật ra bản thân mình chẳng qua chỉ là đang trung chuyển mà thôi, cô quên mất bảy giờ sau mình còn phải chuyển chuyến bay để rời đi, quên mất trước khi rơi vào vòng tay của Nghiêm Túc, cô đang định đi lấy hành lý, cô chỉ biết đi theo Nghiêm Túc, giữ chặt lấy tay anh, trở về nhà của bọn họ.

Mãi cho đến khi cô và Nghiêm Túc cùng nhau đứng trước cửa nhà vô cùng quen thuộc. Chu Tiếu Tiếu mới phát hiện, cái đầu luôn tỉnh táo của Nghiêm Túc kia, khi nóng lên thì so với cô cũng chẳng khá hơn chút nào.

Hai người bọn họ… Không ai nhớ phải lấy hành lý…

Hóa ra chỉ có hai người bọn họ vội vã chạy từ sân bay về nhà.

Nghiêm Túc chống tay lên khung cửa, có chút bực bội, cũng may anh lúc nào cũng mang theo chìa khóa bên người, nếu không bây giờ ngay cả nhà cũng không vào được, thật sự là hết chỗ nói. Anh đã gửi vận chuyển tận hai vali hành lý lớn, lần này tài liệu dự án cho chuyến đi công tác xuyên quốc gia này quá nhiều, nên lúc lên máy bay anh dứt khoát gửi tất cả hành lý đi, ngay cả vali xách tay cũng không mang theo.

Lúc này đã gần ba giờ sáng, từ lúc chuyến bay nửa đêm hạ cánh lăn qua lăn lại đến tận bây giờ, trên đường trở về, tâm trạng cũng dần dần bình tĩnh lại, Chu Tiếu Tiếu không nhịn được ngáp một cái.

"Em nghỉ ngơi trước đi." Nghiêm Túc nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, cố gắng kiềm chế bản thân: "Anh đến sân bay lấy hành lý."

Chu Tiếu Tiếu vốn định đi cùng anh, nhưng Nghiêm Túc lắc đầu, nói: "Về cũng về rồi, em đi tắm rửa trước đi. Xe anh đang đỗ dưới tầng, lái xe đến đó rất tiện."

Chu Tiếu Tiếu do dự một chút rồi gật đầu. Cô khóc thành ra bộ dạng như vậy, quả thật không muốn gặp ai cả, chỉ muốn nhanh chóng sửa sang lại vẻ chật vật của mình lúc này, tốt nhất là thừa dịp anh không có ở đây mà hành động, còn phải đắp mặt nạ nữa…

"Đưa hộ chiếu cho anh." Nghiêm Túc chặn ở cửa chính, nhìn về phía Chu Tiếu Tiếu để lấy hộ chiếu.

Chu Tiếu Tiếu sửng sốt, cô cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Em sẽ không chạy đâu… Nhưng tiếp theo em còn phải tới tổng công ty một chuyến, em chỉ là đang trung chuyển thôi…"

"Hành lý của em!" Nghiêm Túc tức giận lấy mu bàn tay gõ nhẹ lên trán cô, ngẫm nghĩ một chút rồi bổ sung: "Em nhắc nhở đúng lắm, về sau anh sẽ nhốt em ở nhà."

Chu Tiếu Tiếu ngẩng đầu, sau khi khóc xong, đôi mắt to tròn vẫn còn đọng lại nước và sương mù, cô không nói chuyện, nhưng đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên, dáng vẻ ngước mắt nhìn chăm chú ấy rất câu hồn người khác.

Nghiêm Túc cúi người, hôn cô một cái, nhân lúc cô không đề phòng cướp lấy túi xách của cô. Chu Tiếu Tiếu có chút tức giận, nhưng lại hết sức chột dạ, cô hơi chu môi, nhìn chằm chằm Nghiêm Túc đang lục lọi túi xách của cô.

Hộ chiếu và thẻ lên máy bay đều bị Nghiêm Túc tịch thu, chứng minh thư cũng bị lấy đi, anh lấy điện thoại di động của Chu Tiếu Tiếu ra rồi gọi cho mình. Chu Tiếu Tiếu vẫn dùng hai sim như cũ, anh lưu hai dãy số vào máy mình.

Khi nhìn thấy ID của thẻ sim thứ hai, Nghiêm Túc có chút sững sờ: "Algeria? Châu Phi?"

Vốn đang còn lẩm bẩm về chuyện về tổng công ty sau bảy giờ, bây giờ Chu Tiếu Tiếu lại chột dạ cúi đầu: "Chỉ là trước đó em thường trú ở Algeria mà thôi, hiện tại em chỉ yếu làm việc ở tuyến Trung Phi…"

Nghiêm Túc hít một hơi thật sâu, l*иg ngực phập phồng, nhìn chằm chằm đỉnh đầu của Chu Tiếu Tiếu, cảm thấy khó có thể tin được, khó trách anh tìm thế nào cũng không thấy, thật sự không nghĩ tới cô chỉ là một đứa con gái mà dám chạy tới Bắc Phi. Mấy cái nhốt người lại đó, lúc đầu anh chỉ là đang nói đùa, nhưng bây giờ cũng không dám mạo hiểm, nếu cô lại trốn đến Châu Phi, anh biết đi tìm ở đâu đây?

Sau khi trả lại điện thoại cho Chu Tiếu Tiếu, Nghiêm Túc cầm lấy chứng minh thư và thẻ lên máy bay của cô, xoay người đi ra ngoài cửa, muốn đến sân bay lấy hành lý của hai người, anh bỏ lại một câu: "Dù sao đêm nay cũng không được đi, nếu em muốn về tổng công ty cũng được thôi, ngày mai đi đăng ký kết hôn với anh trước đã."

"Hả?" Chu Tiếu Tiếu nhìn cửa lớn đóng lại trước mặt cô, lách cách hai tiếng, vậy mà Nghiêm Túc dám khóa trái cửa!

Chu Tiếu Tiếu thấp thỏm, cầm điện thoại di động của mình, ôm lấy cái túi xách mà Nghiêm Túc trả lại, nằm lên trên chiếc ghế sô pha cô vô cùng quen thuộc, có chút sững sờ, đây là… cầu hôn sao?

Cô bị mấy chữ "đăng ký kết hôn" làm cho bùng nổ đến mức đầu óc quay cuồng, chân tay Chu Tiếu Tiếu luống cuống, theo thói quen đưa tay cầm lấy chiếc gối ôm bên cạnh, lúc cầm lấy mới phát hiện, cái gối ôm này rất giống với cái gối năm đó cô chọn. Nói chính xác hơn, trong phòng khách ngoại trừ bàn trà trước mặt đã thay đổi, thì những đồ đạc khác đều vẫn như xưa.

Nhưng mà, không nên giống nhau như vậy chứ. Lúc đầu khi cô dọn dẹp ngôi nhà này, tất cả đều có dấu vết xâm nhập của cô. Nhưng trong nhà Nghiêm Túc vốn dĩ không có loại gối ôm đáng yêu này.

Do dự một lát, Chu Tiếu Tiếu nhảy xuống sô pha, đi đến trước phòng làm việc.

Sau khi bước vào, sự khác biệt lớn nhất giữa bây giờ và hai năm trước là căn phòng này tràn ngập các bản vẽ, công cụ, mô hình và bảng vẽ lớn của Nghiêm Túc. Cô đã nghĩ sẽ khác xưa rất nhiều, nhưng hình như không phải như vậy.

Cô ngồi trươc giá sách, vươn tay ra, không nhịn được có chút run rẩy, còn tưởng rằng đây chỉ là cảnh trong mơ. Cô đưa tay trở về, véo mình một cái, thật sự rất đau, cảnh tượng hạnh phúc nhất của cô đã thành sự thật, đay không phải là giấc mộng Nam Kha*, không phải là Chu Tiếu Tiếu tự lừa mình dối người.

(*Giấc mộng Nam Kha: ý chỉ về những thứ vô thực, những thứ vượt xa tầm tay của con người. Nó còn ám chỉ cuộc đời là phù du mộng ảo, công danh phú quý như giấc chiêm bao.)

Những cuốn sách mà cô đã từng cho đi bằng chính đôi tay của mình bây giờ lại được xếp một cách ngay ngắn và chỉnh tề bên cạnh những cuốn sách chuyên ngành của Nghiêm Túc. Cô nhẹ nhàng, cẩn thận từng li từng tí, lấy một quyển sách và mở nó ra, trang đầu tiên vẫn còn kẹp theo cái đánh dấu trang do Nghiêm Túc tự tay chọn lựa, mỗi một mặt bên trên trang sách đều là kiến trúc mà anh yêu thích, phía dưới là ngày tháng và địa điểm do chính anh viết tay, còn có ba chữ "Nghiêm Túc tặng".

Thời gian thấm thoát trôi qua, chữ viết không hề phai mờ, mà còn ghi lại quá khứ của bọn họ.

Nước mắt Chu Tiếu Tiếu lại muốn

rơi ra, cô nhanh chóng chớp chớp

mắt, rất sợ nước mắt sẽ nhỏ lên

trang sách và làm hỏng nó, cũng

sợ sẽ tăng thêm gánh nặng cho

đôi mắt vốn đã khóc đến mức

sưng đỏ của mình.

Cô đặt cuốn sách trở lại giá sách, động tác rất nhẹ nhàng, giống như quyển sách kia không chịu nổi một cái chạm, càng đừng nói đến để sách đυ.ng vào giá. Chu Tiếu Tiếu đứng lên, cô rốt cuộc cũng không điều khiển được tâm trí của mình, đi ra khỏi phòng làm việc, vòng trở về phòng ngủ chính của Nghiêm Túc.

Tình yêu nồng nhiệt của cô có gần nửa năm ở chung, trong ba năm ở nước ngoài có hai lần đoàn tụ, thời gian và cảnh tượng còn lưu lại trong căn phòng ngủ chính này chảy ngược về tận đáy lòng, kêu gào khơi dậy những ký ức nằm sâu trong thân thể cô.

Chuyến đi tới sân bay này của Nghiêm Túc, cho dù đã là nửa đêm nên điều kiện giao thông khá tốt, dòng xe thưa thớt, nhưng cũng tốn rất nhiều thời gian. Dù sao anh cũng phải đi tìm lại ba cái vali lớn bị chủ nhân vứt bỏ, sau khi quay lại sân bay, anh không có cách nào để đi trực tiếp vào phía bàn xoay hành lý bên kia, đành phải đi tìm nhân viên công tác, đưa ra thẻ lên máy bay, lại đối chiếu hộ chiếu với chuyến bay, cũng may là đã tìm lại được hành lý, nếu không tài liệu của công ty mà bị mất thì không chỉ là rắc rối thông thường.

Đến khi anh về đến nhà, sắc trời đã hơi hửng sáng, nắng sớm cũng bắt đầu ló ra.

Còn chưa kịp thu dọn hành lý, lúc

vào nhà đã không thấy động tĩnh

của Chu Tiếu Tiếu, trong lòng

Nghiêm Túc hốt hoảng, anh trực

tiếp ném mấy cái vali lớn trên sàn

phòng khách, rồi liền đi tìm bóng

dáng Chu Tiếu Tiếu.

Đi được hai ba bước, anh vội vã trở về phía phòng ngủ chính đang lộ ra ánh đèn, thì ra cô đang ngủ, trái tim bất ổn của Nghiêm Túc cuối cùng cũng trở về.

Chu Tiếu Tiếu ôm chiếc gối mà Nghiêm Túc đã mua lại một lần nữa theo sở thích trước kia của cô, cả người nằm nghiêng trên giường ngủ chính, chỉ bật một ngọn đèn đầu giường, chắc là đang chờ anh trở về.

Nhưng có thể nhìn ra cô đã rửa mặt xong, túi xách cũng ném lên trên tủ đầu giường, một đống các loại bình lọ to nhỏ dùng để đựng khi đi du lịch cũng được đặt ở đầu giường, một cái mặt nạ dưỡng ẩm được lấy ra. Cô còn chưa đắp mặt nạ đã ngủ thϊếp đi.

Cô nhắm hai mắt lại, đôi mắt sưng lên vì khóc cũng không quá rõ ràng, mái tóc dài hơi ẩm ướt xõa tung trên vai, cô không thích dùng máy sấy tóc, dù sao ở thành phố B cũng khô muốn chết, nên tóc khô khá nhanh.

Khóe môi còn hơi cong lên, trời sinh cô đã như vậy, anh nhìn đến mức trong lòng cảm thấy ngứa ngáy, muốn lại gần hôn cô một cái.

Nhưng Nghiêm Túc nhịn xuống, vì anh sợ sau khi hôn sẽ không kiềm chế được mà đánh thức Chu Tiếu Tiếu đang ngủ say.

Trong túi xách của Chu Tiếu Tiếu có thể mang theo bình lọ đựng đồ du lịch, nhưng lại không thể mang theo quần áo để thay. Hành lý lại vứt ở sân bay, nên bây giờ, sau khi tắm rửa xong, cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng của Nghiêm Túc lấy từ trong tủ quần áo ra, vạt áo chỉ che đến đùi, đây đúng là một bộ áo ngủ có thể miễn cưỡng dùng, nhưng lại khiêu chiến sự tự chủ của người khác.

Tuy rằng hệ thống máy sưởi không hoạt động, nhưng điều hòa trong phòng vẫn bật, Chu Tiểu Tiểu kéo chăn mỏng đắp lên người, tựa vào đầu giường muốn chờ Nghiêm Túc trở về. Nhưng thật sự là chuyến bay vượt đại dương kéo dài quá lâu, lúc khóc ở sân bay cũng quá mệt mỏi, sau khi tắm nước nóng xong, cả người đều đắm mình trong bầu không khí ấm áp dễ chịu, nó quét đi hết tất cả mệt mỏi của việc chênh lệch múi giờ ngày đêm, những thấp thỏm và bất an trong lòng mấy năm qua cũng được buông xuống, cô cứ đợi. . . đợi. . . đến khi nghiêng người ngã xuống, ngủ thϊếp đi.

Chăn cũng trượt xuống hơn nửa, mái tóc dài đen nhánh xõa trên áo sơ mi nam màu trắng, cổ áo nghiêng về bên trái theo động tác của nữ chủ nhân, cổ áo dưới xương vai không che được nước da trắng ngần, không che được cảnh xuân lung linh thấp thoáng.

Nghiêm Túc nhìn chằm chằm Chu Tiếu Tiếu một lúc lâu, anh hít thở thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại, bất đắc dĩ kéo chăn mỏng lên che cô lại, chỉnh cho cô nằm thẳng để cô nghỉ ngơi trước.

Sau đó đi lấy quần áo, anh cũng trở về từ chuyến bay đỏ mắt, toàn bộ hành trình hầu như chưa từng chợp mắt, lúc bước vào phòng tắm, bị hơi nước ấm áp cùng hương thơm phả vào mặt quanh quẩn khắp người, anh thở dài một hơi. Mặc dù lúc này Chu Tiểu Tiểu không ở trong phòng tắm, nhưng lại không hoàn toàn hạ thấp sự ảnh hưởng.

Anh vặn vòi nước, tiếng nước ào ào dội xuống đầu, chảy đầy đất, rửa đi lo âu và mệt mỏi hơn hai năm qua của Nghiêm Túc. Khó khăn lớn nhất đã vượt qua, còn những thứ khác chỉ là chuyện nhỏ.

Mái tóc ngắn ẩm ướt bị anh dùng lực rất mạnh lau đi lau lại, sau khi lau xong Nghiêm Túc đi ra khỏi phòng tắm. Thói quen này của anh và Chu Tiếu Tiếu rất giống nhau, đều không thích dùng máy sấy, dù sao thời tiết ở phương Bắc cũng khô ráo, sẽ khô nhanh thôi. Trước kia Chu Tiếu Tiếu còn thích lấy ngọn tóc ướt gãi gãi anh.

Nghiêm Túc ngồi xuống chiếc giường rộng rãi trong phòng ngủ chính, anh vươn người qua, đưa tay tắt cái đèn đầu giường bên cạnh Chu Tiếu Tiếu, ánh đèn ấm áp nhàn nhạt bao phủ hai người biến mất, trong phòng tối đen một mảnh.

Vẫn là không nhịn được, theo chút ấn tượng cuối cùng còn lại nơi ánh mắt, Nghiêm Túc cúi đầu, nhẹ nhàng hôn môi Chu Tiếu Tiếu một cái.

Ý định ban đầu chỉ là hôn chúc ngủ ngon, nhưng thời gian dừng lại hơi lâu, rồi lâu hơn, lâu hơn một chút.

Sau đó, Chu Tiếu Tiếu giống như đã tỉnh. Cô hơi nhúc nhích, mở môi đáp lại anh, vòng cánh tay mảnh khảnh ôm lấy tấm lưng mịn màng của anh.

Vốn dĩ Chu Tiếu Tiếu ngủ không sâu, sau khi Nghiêm Túc trở về để tắm, tiếng nước đã lờ mờ đánh thức cô. Chỉ là cô không mở mắt mà thôi.

Bọn họ ở nước ngoài ba năm, chia xa hai năm rưỡi, từ học sinh trở thành người trong xã hội, đã làm việc lâu như vậy, đều trưởng thành hơn rất nhiều, đều đã trở nên thành thục hơn, nhưng thời gian chân chính ở bên nhau, dính lấy nhau sớm sớm chiều chiều thật ra cũng không có dài như vậy, thậm chí còn có chút xa cách.

Dù sao cũng đã rời đi lâu như vậy, cách xa như vậy, cái sự quen thuộc đến mức khắc cốt ghi tâm này, bởi vì thời gian dài chia cách, mà cảm thấy xa lạ kia, cảm giác ấy thật ra cũng rất xấu hổ.

Đó là sự xa lạ mà chỉ có khoảng cách gần gũi mới có thể hóa giải. Chỉ có lúc này, cô mới cảm thấy, thật sự Nghiêm Túc sẽ không rời đi, tất cả đều khắc sâu vào trong cơ thể cô.

Nghiêm Túc nhanh chóng khống chế đôi tay đang tùy ý di chuyển sau lưng của Chu Tiếu Tiếu, anh đảo khách thành chủ. Vừa kịch liệt lại vừa nhiệt tình.

Hiện tại anh không thể chịu nổi Chu Tiếu Tiếu chủ động trêu chọc, ba năm du học về nước hai lần, tính cả năm cuối cùng ở nước ngoài, Chu Tiếu Tiếu đã chạy trốn hai năm rưỡi, thật ra bọn họ đã hơn một nghìn ngày đêm không gặp mặt nhau, khát vọng đến mức xương cốt phát đau, đến mức làn da cũng nóng lên, lý trí phải khắc chế đến mức sắp tan thành mây khói.

Mất đi ánh sáng, mất đi ngôn ngữ, đem bản năng con người và tất cả sự nhiệt tình của xúc giác khắc vào trong thân thể của nhau.

Có lẽ bởi vì không thể kiềm chế, cũng có lẽ bởi vì cách xa lâu ngày mới gặp lại, đợi đến khi Nghiêm Túc tìm về được một tia lý trí trong bóng tối, anh mới cảm giác được đầu vai của mình đã ướt đẫm một mảng.

Chu Tiếu Tiếu khóc.

Anh có chút bối rối, không biết có phải mình quá vội vàng, không khống chế được bản thân nên làm cô bị thương hay không.

Nhưng Chu Tiếu Tiếu chỉ ôm chặt bả vai anh, không cho anh nhúc nhích, cô đem gò má đã khóc ướt thành một mảnh chôn thật sâu vào trong hốc vai anh, giống như nỉ non, cũng giống như nói mớ. Cô đè nén tiếng khóc cất giọng khàn khàn, khẩn cầu: "Nghiêm Túc, nếu sau này, có một ngày anh hối hận, anh có thể đừng nói chi em biết được không?"