Từ đêm giao thừa cho đến lúc khai giảng vào sau kì nghỉ đông, nụ cười trên gương mặt của Chu Tiếu Tiếu chưa bao giờ biến mất, cô cười đùa vui vẻ đến mức người ta vừa nhìn một cái đã biết cô đang hạnh phúc dạt dào, cười đùa vui vẻ đến mức mấy người độc thân trong ký túc xá nhìn là muốn đánh người.
Bạn cùng phòng của Chu Tiếu Tiếu đều biết cuộc sống của cô rất khó khăn nên lúc trước rất hay giúp đỡ và chăm sóc cô, đặc biệt là Trần Lạc. Bây giờ có sự chăm sóc của Nghiêm Túc, chỉ số sinh hoạt của Chu Tiếu Tiếu tăng vọt, bạn cùng phòng cũng không cần giúp cô giấu việc trốn học đi làm nữa. Mặc dù vậy lượng đồ ăn mà Nghiêm Túc đem qua cho ký túc xá của cô vẫn được duy trì với số lượng rất nhiều. Anh nói rằng anh sắp phải ra nước ngoài rồi, ba năm tới làm phiền mọi người chăm sóc Chu Tiếu Tiếu nhiều hơn nữa.
Trần Lạc vừa ăn trái cây và sữa chua Nghiêm Túc đưa tới, vừa lắc lắc bả vai Chu Tiếu Tiếu, hâm mộ mà nói: "Vận may cả đời này của cậu đều dùng để gặp được học trưởng rồi đó."
Chu Tiếu Tiếu vui vẻ đáp lại, cầm bát thủy tinh đựng đầy những quả anh đào lớn đỏ rực, gật đầu nói: "Đúng, đúng vậy. Tớ thật sự rất may mắn."
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn kia mỉm cười, Trần Lạc đặt trái cây xuống rồi đi lên véo má cô một cái, khuôn mặt mười tám vẫn còn đàn hồi vô cùng tốt.
Mặc dù Chu Tiếu Tiếu cười nói vậy thôi nhưng cô vẫn không tùy hứng như vậy được. Rõ ràng Nghiêm Túc đã bảo cô không cần quan tâm để ý đến những thứ khác, chỉ cần để ý đến sở thích của cô là được rồi. Nhưng cô do dự cả kỳ nghỉ lễ, cuối cùng vẫn quyết định không chuyển chuyên ngành, thành thật học lại rồi sau đó cân nhắc chuyện lên năm hai đăng ký thêm một chuyên ngành khác là được.
Đúng lúc Chu Tiếu Tiếu lên năm hai thì Nghiêm Túc cũng phải ra nước ngoài, có muốn hẹn hò cũng không được. Phần lớn thời gian cô đều dành cho chuyên ngành thứ hai, coi như nó là một sự thỏa mãn của cơm ăn áo mặc và sự hứng thú đi. Nếu như việc học chuyên ngành thứ hai cũng không tệ thì có thể cân nhắc đến việc thi nghiên cứu sinh.
Thật đáng tiếc, quãng thời gian đau khổ đó thực sự rất khó vượt qua. Thường ngày, từ lúc mặt trời chưa ló dạng đến lúc mặt trăng lên cao, Chu Tiếu Tiếu bị gánh nặng công việc làm thêm, việc học tập, chi phí sinh hoạt ép đến mức sống lưng cũng không thẳng được. Dù chỉ còn mười phút nữa là tan làm, dù bắp chân run run cũng phải nghiến răng đếm từng phút từng giây.
Nhưng quãng thời gian hạnh phúc lúc nào cũng như nước chảy mây trôi, từ lúc xác nhận mối quan hệ ngọt ngào trước kỳ nghỉ đông đến lúc Nghiêm Túc đi du học trong kỳ nghỉ hè. Thời gian chỉ còn lại nửa năm, hai người sánh vai ngồi trước bàn học hay nắm tay nhau đi trong sân trường, cứ thế trôi qua từng ngày, lại qua thêm một ngày nữa. Cứ như vậy, đã đến lúc Nghiêm Túc phải lên đường ra nước ngoài.
Trong kỳ nghỉ hè, Nghiêm Túc lại đặc biệt về nhà một chuyến để thăm ba mẹ, sau đó xuất phát từ sân bay quốc tế thành phố B. Chu Tiếu Tiếu buồn bã đến tiễn anh.
Nghiêm Túc vừa đau lòng lại vừa buồn cười, Chu Tiếu Tiếu một câu cũng không nói với anh, không luyến tiếc cũng không cáu kỉnh, thế nhưng nắm tay cũng không cho anh nắm, cứ túm lấy góc áo anh, đi theo phía sau anh vào sân bay. Cô giống như một con nai với đôi mắt ướt sũng, mặc dù không nói câu nào nhưng cũng khiến người khác đau lòng, dòng chữ "Em rất hiểu chuyện nhưng em không vui" hiện rõ trên khuôn mặt.
Sau khi ký gửi hai vali hành lý và check-in xong vé máy bay, Nghiêm Túc cuối cùng cũng rảnh tay,giải cứu góc áo bị cô vò đến nhăn nhúm ở trong tay, sau đó ôm Chu Tiếu Tiếu vào lòng, cọ cọ trên đỉnh đầu cô, dặn dò: "Em một mình ở trong nước nhớ phải chăm sóc bản thân cho thật tốt, tập thể dục nhiều hơn, đừng tiết kiệm tiền ăn, nhà sẽ giao lại cho em, được không?"
Chu Tiếu Tiếu nắm lấy chìa khóa mèo lông nhung của cô, vùi mặt vào ngực Nghiêm Túc, rầu rĩ khó chịu nói: "Anh giao nhà cho em làm cái gì?"
Nghiêm Túc bị Chu Tiếu Tiếu làm cho bật cười, sờ sờ đầu cô: "Nhà của chúng ta, giao cho em. Đừng đốt phòng bếp đấy."
Nghe xong, Chu Tiếu Tiếu vốn dĩ đang vùi vào ngực anh rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ rực, bĩu môi phản bác lại: "Em đốt phòng bếp lúc nào chứ. Tay nghề nấu ăn của em là tuyệt nhất đấy."
Nhìn khóe mắt đỏ hoe cùng đôi môi đỏ mọng của cô, Nghiêm Túc không kiềm chế được tâm trạng, lại thêm sắp chia xa, anh không kiềm được mà ôm chặt rồi hôn cô. Nơi công cộng thì sao chứ, ở sân bay quốc tế, việc nam nữ không thể rời xa nhau là chuyện không thể bình thường hơn, trong mắt họ căn bản không còn để ý đến người khác nữa.
Vắt kiệt chút không khí cuối cùng trong phổi cũng không xoa dịu được nỗi thống khổ chênh lệch múi giờ của đôi trẻ đang yêu nhau.
Nghiêm Túc áp lên môi Chu Tiếu Tiếu, ôm eo cô, muốn ôm chặt cô vào l*иg ngực, cất cô vào túi, hòa vào xương sườn, muốn mang cô ra nước ngoài cùng anh.
Anh ôm rất chặt, một khe hở cũng không có. Cổ Chu Tiếu Tiếu bị siết chặt đến mức hơi đau, nhưng cô không muốn kêu lên. Tiếng điện thoại di động trong áo khoác Nghiêm Túc cứ cách mười phút rồi lại năm phút, không ngừng vang lên, biết rằng đây là tín hiệu anh sắp phải đi rồi.
Cuối cùng, vẫn là cô chủ động đẩy ngực Nghiêm Túc ra: "Anh đi mau đi, sắp không còn kịp rồi." Trong giọng nói còn mang theo giọng mũi, hai mắt rũ xuống không chịu nhìn lên, lông mi dài dính nước run run nhẹ.
Nhận thấy sắp không còn thời gian nữa, Nghiêm Túc hít một hơi thật sâu, rồi quay người đi đến cửa kiểm tra an ninh.
Nhưng vừa đưa vé máy bay cho nhân viên an ninh lối vào kiểm tra được một nửa, anh xoay người lại chạy về phía cô, ôm chặt lấy Chu Tiếu Tiếu, đặt nhẹ một nụ hôn tạm biệt lên môi cô, thấp giọng hứa hẹn: "Tiếu Tiếu, chờ anh trở về nhé!"
Lại một lần nữa đi qua cửa kiểm tra an ninh, Nghiêm Túc không dám quay người lại, sơn nhìn thấy Chu Tiếu Tiếu khóc mà không kìm được lòng.
Chờ đến khi bóng dáng Nghiêm Túc thật sự biến mất trong tầm mắt, nước mắt Chu Tiếu Tiếu vẫn đang chực trào, liền từng giọt từng giọt chảy xuống. Cô khịt khịt mũi, nghĩ thầm, Chu Tiếu Tiếu à, thật là, không phải chỉ ba năm thôi sao? Mười tám năm qua, không có bạn trai, không phải mày vẫn sống tốt sao? Thật đúng là không có tiền đồ! Khó thì có ích gì chứ!
Cô cứ dặn đi dặn lại mình bốn năm lần như thế, liền ngừng rơi nước mắt, nở một nụ cười thật tươi, một mình rời khỏi sân bay.
Chuyến bay xuyên qua đại dương, trong bản đồ đường bay trên màn hình ghế ngồi, từng ô từng ô, bay đến quốc gia chênh lệch múi giờ dài nhất với Trung Quốc. Hành trình mười mấy giờ hành hạ khiến cổ vai lưng eo của mọi người chỗ nào cũng khó chịu, nhưng đối với Nghiêm Túc mà nói, không có chỗ nào khó chịu bằng trái tim.
Nghiêm Túc ngồi ghế gần cửa sổ, nhìn chằm chằm cánh máy bay xuyên qua những đám mây, nhìn chằm chằm đất liền dần dần hiện ra rõ ràng. Những quyển sách mà anh chuẩn bị cho chuyến bay này, một chữ anh đọc cũng không vào. Chỉ cần nhìn vào quyển sách, nhìn ra bầu trời, nhìn về phía mây, nhìn xuống đất, hình ảnh Chu Tiếu Tiếu đang khóc lại hiện ra.
Muốn nhắm mắt nghỉ ngơi, hình ảnh Chu Tiếu Tiếu lại hiện lên trong đầu.
Tâm trạng anh quá tồi tệ. Anh chỉ mong thời gian như thoi đưa, chớp mắt một cái là ba năm, không cần trải qua ba năm khổ học này, cũng không cần phải trải qua ba năm chia xa.
Cuối cùng, chuyến bay cũng hạ cánh, trạng thái tinh thần của Nghiêm Túc không tốt lắm, anh khởi động máy gọi điện báo bình an cho gia đình, đi rửa mặt bằng nước lạnh rồi lấy lại tinh thần, gọi video cho Chu Tiếu Tiếu, giả vờ như vừa ngủ một giấc trên máy bay.
Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười và giọng nói của Chu Tiếu Tiếu ở trên điện thoại di động, tâm trạng buồn bực ủ rũ suốt quãng đường cuối cùng cũng tốt hơn một chút, Nghiêm Túc dặn dò cô mau đi ngủ, rồi chuẩn bị đi nhập cảnh.
Chuyến bay đến đúng giờ, qua cửa một cách thuận lợi. Nghiêm Túc có hẹn trước với đàn anh quen biết trước đến đón ở sân bay, không ngờ lại có hai người tới đón. Nghiêm Túc cho rằng đó là bạn gái của đàn anh, nhưng đối phương lại chào đón anh bằng một nụ cười quen thuộc: "Nghiêm Túc, cậu không nhớ tôi sao? Tôi là Hoàng Thư Vân đây mà."
Đối phương xưng hô họ tên, Nghiêm Túc nghe xong liền phản ứng lại, anh thực sự có chút kinh ngạc.
Vị đàn anh tò mò nghiêng đầu qua, đôi mắt nhỏ nheo lại lộ ra vẻ hóng chuyện, hỏi: "Sao vậy, hai người quen nhau à? Tiểu Hoàng nghe tôi đến đón cậu liền muốn đi theo tới đây. Tôi hỏi cô ấy, cô ấy còn bảo đây là trách nhiệm và nghĩa vụ của hội sinh viên Trung Quốc, phải giúp đỡ lẫn nhau. Chậc, chậc, chậc."
"Bất ngờ gặp mặt nên em không nhận ra." Nghiêm Túc bình tĩnh giải thích: "Trước kia em từng gặp cô ấy ở một buổi tọa đàm về kiến trúc mỹ thuật."
Biết Nghiêm Túc đã nhận ra mình, Hoàng Thư Vân thừa nhận ý tốt của Nghiêm Túc, cười cười ấn đầu đàn anh trở về: "Du học sinh Trung Quốc nhiều như vậy, cùng học chung một trường mà không thể chăm sóc giúp đỡ lẫn nhau sao?"
Đàn anh có chút không tin lắm, dù gì thì Hoàng Thư Vân còn chưa tốt nghiệp đại học đã đi du học rồi, cũng không ở chung một thành phố với Nghiêm Túc, nói rằng hai người có giao tình cũ quả thật là không thể nào. Muốn nói người thực sự có giao tình cũ với Nghiêm Túc thì chính bản thân vị đàn anh này, cố vấn khóa luận tốt nghiệp của anh ấy lúc trước chính là ba của Nghiêm Túc, vì vậy, chuyện bây giờ anh giúp đỡ Nghiêm Túc là chuyện đương nhiên.
Thật ra thì chuyên ngành đại học chính quy của Hoàng Thư Vân và hạng mục trao đổi sinh viên quốc tế có trình độ như nhau. Nhưng cô cơ bản đều nói với những người khác là cô du học với tư cách là sinh viên đại học, về sự thật thì bởi vì chuyện xảy ra năm đó mà cô nguyện ý chôn sâu tận đáy lòng, không muốn nhắc tới.
Nghiêm Túc nói rằng anh gặp cô ta ở một buổi tọa đàm, kỳ thật lời này có một nửa là thật. Năm đó, cô ta và Nghiêm Túc đều học kiến trúc, buổi tối cô chạy đến trường khác nghe tọa đàm mà về muộn, hay bỏ lỡ giờ giới nghiêm, vì vậy cô đi qua công trường ở cổng Bắc, nơi mà trường học dặn dò không được đi tắt qua đây.
Đêm đó chật ních người, ngọn đèn đường gãy nát bên căn nhà kho, gã say rượu nồng nặc mùi rượu, con dao làm bếp lấp lánh phản chiếu trên tuyết và những lời lăng mạ sỉ nhục thô lỗ bằng tiếng địa phương văng vẳng bên tai là ác mộng mà cả đời cô ấy không muốn nhớ lại trong lòng. Sau khi tai nạn đó xảy ra, nhà trường đã đặc cách cho cô tham gia chương trình trao đổi sinh viên của trường đại học đối tác. Sau khi tốt nghiệp, cô chuyển sang nước khác và tiếp tục sang Mỹ để được đào tạo chuyên sâu.
Cô ấy chưa bao giờ đề cập tới việc cô đang tham gia hạng mục trao đổi sinh viên, cũng không đề cập tới trường đại học chính quy thực sự của mình. Cô ấy lần lượt thay đổi hai quốc gia, bởi vì cô không muốn người ta liên tưởng tới câu chuyện lúc đó, cô điên cuồng muốn thoát khỏi sự kỳ thị của những gì đã xảy ra sau đó.
Nhưng vào lúc này đây, sau khi nhìn thấy danh sách được chọn của Hiệp hội du học sinh Trung Quốc, cô lại chủ động muốn nói lại chuyện cũ với Nghiêm Túc. Là bởi vì có anh, cơn ác mộng này cuối cùng cũng kết thúc. Giống như đi qua màn đêm và sự tuyệt vọng, vị anh hùng đạp lên những đám mây đầy sắc màu đã tới cứu vớt cô.
Nếu như Chu Vũ Thiên ở đây, khẳng định anh ta sẽ tức giận nhảy dựng lên, rõ ràng năm đó là hai người cùng làm hảo hán, dựa vào cái gì mà lại có ấn tượng sâu sắc với một mình Nghiêm Túc chứ.
Mặc dù lúc đó Hoàng Thư Vân đã ra nước ngoài trao đổi, nhưng những người bạn cùng phòng và bạn thân của cô vẫn ở lại trường. Mọi thứ không thể giữ kín được. Tuy rằng tất cả mọi người cùng ăn ý không đề cập đến người bị hại, nhưng mà Chu Vũ Thiên luôn khoe khoang về chiếm tích vĩ đại và cờ thi đua mà anh được nhận khi cứu người. Chuyện này có rất nhiều biết đến, cuối cùng cũng truyền đến tai Hoàng Thư Vân.
Cô biết rằng yêu cầu người ra tay cứu giúp phải giữ im lặng không được nói ra, thật sự giống như yêu cầu người khác thấy việc nghĩa, hăng hái làm mà còn phải mặc áo gấm, cô biết lúc ấy hung thủ vẫn con trong tay con dao phay, thực sự không phải thanh niên nào cũng có dũng khí công lên chiến đấu. Yting câu chuyện của Chu Vũ Thiên, nạn nhân chưa bao giờ xuất hiện trước ống kính, chủ yếu là miêu tả quá trình anh ta chiến đấu với kẻ xấu như thế nào, nhưng cô vẫn có chút căm tức trong ngươig. Cô tức giận vì câu chuyện này được nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần.
Vì thế, nếu so sánh với sự trầm mặc của Nghiêm Túc thì thái độ này lại càng thêm đáng quý, khiến người ta sinh ra lòng cảm kích.
Lúc đó, Chu Vũ Thiên đang ngồi trên lưng kẻ bắt cóc, vui vẻ dũng cảm hành động giống như một đứa trẻ làm việc tốt đang đợi khen ngợi. Nhưng Nghiêm Túc lại bình tĩnh báo cảnh sát, còn đưa áo khoác để cô che chắn lại và ngay cả khi gặp mặt cũng làm như chưa có chuyện gì xảy ra.
Cô ta và anh học chung một chuyên ngành, cả hai đều có mơ ước về kiến trúc. Và bây giờ đây, hai người cùng chọn một quốc gia, cùng chọn một giáo sư đào tạo chuyên sâu, cô là du học sinh đầu tiên tới trường này, vừa khéo Nghiêm Túc là người cuối cùng tới ngôi trường này.
Khoảnh khắc mà cô nhìn thấy danh sách du học sinh cần đi đón ở sân bau, giây phút cô nhìn thấy tên ngôi trường đại học xưa, quá khứ bụi bặm cùng với tên anh dường như tràn ngập trong bóng đêm, như một ánh sáng xuyên qua bóng tối, trộn lẫn vào nhau và làm xáo trộn trái tim cô.
Như định mệnh của nhau, xa cách bốn năm, vượt qua đại dương nghìn trùng đã đem anh hùng của cô về bên cạnh cô.