Chương 21: Đêm Giao Thừa

Cuối cùng, thời gian xuất phát thật sự bị trì hoãn, giao thông dọc theo đường cao tốc Bắc Kinh bị tắc nghẽn một cách trì trệ, thậm chí tốc độ mặt trời lặn còn nhanh hơn tốc độ của làn xe cộ như những con rùa bò trên đường cao này. Thấy mình không thể về nhà đúng giờ đã hẹn, anh không còn cách nào khác đành gọi điện về nhà ở nửa đường, nói rằng có lẽ mình sẽ bỏ lỡ bữa cơm gia đình tối nay.

Mỗi lần vào dịp lễ Tết, đường cao tốc không chỉ bị tắc nghẽn một hai giờ đồng hồ, mẹ của Nghiêm Túc dùng giọng nói nhẹ nhàng tao nhã an ủi con trai: "Con đừng vội, lái xe chậm thôi. Em họ con còn nói là máy bay bị hoãn, chắc cũng không về kịp để ăn bữa tối, tối ăn mẹ và ba con sẽ mang đồ từ khách sạn về cho con, con muốn ăn gì nào?"

Đã ăn quá nhiều vào buổi trưa cùng Chu Tiếu Tiếu mặc dù bị tắc đường mấy tiếng đồng hồ nhưng Nghiêm Túc không đói chút nào nên bảo mẹ chỉ cần đặt cho anh một bát canh.

Con trai bị tắc nghẽn trên đường cao tốc không thể về nhà, ba mẹ của Nghiêm Túc cũng không vội, họ nắm tay nhau, quyết định không lái xe, chậm rãi đi bộ về phía khách sạn. Ba mẹ của anh đều giảng dạy ở cùng một trường đại học, nhà của anh ở ngay bên trường đại học, và khách sạn nơi họ dùng bữa tối nay nằm đối diện với cổng phía đông của trường đại học.

Những lúc rảnh rỗi, cả hai luôn thích đi dạo trong khuôn viên trường, cảm thấy khi tản bộ dưới những con đường rợp bóng cây xanh, lắng nghe những giọng ca trẻ trung, cuồng nhiệt ở sân vận động bên cạnh, tâm lý cũng sẽ vui vẻ theo.

Bữa cơm giao thừa chính thức vào ngày mai, còn tối nay chỉ là buổi tụ họp nhỏ của những con người đang học tập và làm việc ở nước ngoài. Khi nghe nói rằng Nghiêm Túc bị mắc kẹt trên đường cao tốc và không thể quay về, dì hai cười nói: "Anh chị không cần lo lắng đâu, bây giờ Nghiêm Túc đi học cũng khá gần nhà, đi lại bằng đường cao tốc cũng khá tiện. Đợi đến sang năm cũng giống như thằng con em, đi Mỹ ba năm rưỡi, đến Tết âm lịch mới về nhà được một chuyến, để xem mọi người có nhớ nó không."

Ba Nghiêm cũng là người hiền lành, lợi dụng việc vợ gỡ bỏ lệnh cấm uống rượu trong Tết Nguyên Đán, ông đã lén uống một chút rượu đỏ, cụng ly với chú hai và cười đáp: "Đó là điều không thể tránh khỏi, cô chú nghĩ xem, bây giờ tốt nghiệp ở mấy trường cao đẳng, đại học này, nếu không có kinh nghiệm du học mà muốn kiếm được chút thành tựu cũng khó. Là một sinh viên kiến trúc, ra ngoài học thêm cũng không có hại gì."

Dì hai chỉ biết cằn nhằn, con trai trễ máy bay, thấp thỏm chờ đợi, ghen tị với Nghiêm Túc học tập ở thành phố B, mỗi tháng về nhà một lần cũng không thành vấn đề.

Uống chút rượu đỏ, cùng nhau ăn cơm tối, sau đó bưng bát canh tảo bẹ ngô nóng hổi đóng gói cho con trai, đi dạo qua đại lộ rợp bóng cây trong khuôn viên trường đại học để tiêu hóa thức ăn, sau khi trở về, hai người ngồi xuống. Trong phòng làm việc yên tĩnh, cùng nhau lật sách dưới ánh đèn, đêm 29 cũng khá mãn nguyện với ba mẹ Nghiêm Túc rồi.

Đọc xong cũng gần mười giờ tối. Bố Nghiêm đứng dậy đi một vòng, đi tới giá trưng bày của tủ sách, cúi đầu xem kỹ, nhưng không ngẩng đầu lên, vẫy tay lại sau lưng, cười nói: "Ôi, bà mau lại đây xem đi, hoa thủy tiên lại nở hai đóa rồi này."

Mẹ Nghiêm kẹp cái đánh dấu trang vào cuốn sách, bước sang đó, nhìn những bông hoa nhỏ màu trắng đang từ từ nở ra giữa những viên sỏi phong cảnh trong chậu trên kệ sách.

Tập trung một lát, hương thơm thoang thoảng của hoa thủy tiên vào mùa đông bay trong không khí sẽ trở nên rõ ràng hơn.

Mẹ Nghiêm nhìn những chiếc vương miện màu vàng kim khẽ rung rinh giữa những đóa hoa màu trắng nhỏ, không khỏi thở dài: "Sang năm sau là Nghiêm Túc không được nhìn thấy nó ra hoa rồi nhỉ."

Từ sau khi kết hôn, mùa đông nào họ cũng trồng hoa thủy tiên, mỗi lần đều là một chậu hoa màu vàng, đặt bên kệ trưng bày bên cạnh tủ sách, năm nay hoa nở đúng vào dịp tết, trước giao thừa sẽ nở rộ, qua mười lăm tháng giêng sẽ úa tàn. Khi con trai còn nhỏ, rõ ràng nó rất mong chờ đến Tết Nguyên Đán và kỳ nghỉ đông, nhưng trước giờ cậu bé chưa bao giờ bày tỏ trực tiếp mà luôn trịnh trọng hỏi ba mẹ khi đang đọc sách trong thư phòng: "Ba mẹ bắt đầu trồng hoa thủy tiên từ lúc nào vậy ạ?"

Nhưng điều mà ba mẹ Nghiêm Túc nghe lọt vào tai lại chính là tiểu Nghiêm Túc đang hôn to, con muốn được nghỉ đông! Con muốn mau đến Tết âm lịch!

Nhớ lại dáng vẻ nghiêm nghị của con trai khi còn là một đứa trẻ nhưng đôi mắt lại lấp lánh mong chờ đến Tết, ba của Nghiêm Túc mỉm cười hồi tưởng, nhẹ nhàng vuốt ve bả vai của vợ. Tại nơi này, vợ ông đang than thở Nghiêm Túc không nhìn thấy được mùa hoa nở, rõ ràng con trai đã lớn, sang năm sẽ vượt qua biển cả nghìn trùng để du học, xuân về chẳng thấy đâu, bình thường càng khó thấy hơn, trong lòng lại càng cảm thấy thổn thức.

"Con mình đi học hỏi nơi xứ người mà, không nên buồn bã như vậy đâu." Ba Nghiêm an ủi: "Trước đây không phải hai chúng ta cũng ra nước ngoài trong nhiều năm đó sao?"

"Đâu có giống nhau." Mẹ Nghiêm nhớ lại chuyện cũ, mỉm cười trả lời: "Nói là nhiều năm, nhưng mà lúc đó tôi còn giúp đỡ ông."

"Ơ? Rõ ràng là chúng ta giúp đỡ nhau mà." Ba Nghiêm trêu đùa nói. Họ đều học ở học viện kiến trúc, nhưng theo những hướng khác nhau. Họ đã ở bên nhau từ khi học đại học, cùng nhau đi du học, trở về Trung Quốc và cùng nhau giảng dạy trong trường đại học. Họ hạnh phúc hơn nhiều so với đứa con lẻ loi một mình vượt đại dương.

Không đợi hai người có thể nhớ lại những hồi ức về thời yêu đương của họ, đồng hồ đã điểm mười giờ tối, dưới lầu cuối cùng cũng vang lên âm thanh con trai mùi xe vào nhà để xe.

"Ba mẹ, con về rồi đây." Nghiêm Túc mở cửa bước vào, trên tay xách đầy những món quà Tết dành cho người nhà.

"Hôm nay tắc đường lâu thật đấy. Con có lạnh không?" Ba Nghiêm nhận lấy đồ mà con trai đã mua. Kẻ từ khi Nghiêm Túc nhận được học bổng và thực tập, mỗi lần về nhà đều mang theo túi lớn túi bé.

"Con đói chưa, có canh sườn heo trong bếp đấy, con có muốn mẹ nấu thêm mì không?" Mẹ Nghiêm đi theo bên cạnh, ân cần hỏi han. Học kỳ này khá bận, không thể so với trước đây, khi mà mỗi tháng Nghiêm Túc đều lái xe về nhà một lần. Thật ra thì Nghiêm Túc cũng mới về nhà cách đây không lâu. Nhưng Tết đến, thấy con trai về nhà, ba mẹ Nghiêm thấy rất vui vẻ.

"Con không lạnh đâu, con ngồi trong xe suốt, cũng không đói lắm, ăn một bát canh là được rồi ạ." Nghiêm Túc bước vào trong phòng bếp quen thuộc. Mặc dù sau khi lên đại học, anh rất khi ở nhà, nhưng đồ đạc trong nhà cũng không thay đổi gì nhiều.

Nhà bếp thoạt nhìn được thiết kế tối giản, sạch sẽ gần như không có hạt bụi nào, chứ đừng nhắc đến mùi dầu mỡ. Phong cách trang trí giống hệt căn nhà của Nghiêm Túc ở thành phố B.

Nghiêm Túc lớn lên bên cạnh ba mẹ từ khi còn nhỏ. Anh hoàn toàn sao chép lối sống của ba mẹ mình. Anh thường đi đến căn tin, sau khi ăn xong thì đi dạo một lúc, trường có sân vận động và thư viện, có thể nói lag sinh hoạt khá thuận tiện, vận động cũng thuận tiện, học tập càng dễ dàng hơn. Vì vậy, khi một mình dọn ra ngoài sống, anh cũng thích ở gần trường đại học, trong nhà cũng không phản đối, dù sao thì anh cũng không kén ăn, căn tin bán cái gì cũng ăn được. Đến ngày nghỉ lễ, đại gia đình liên hoan, hoặc là sau này bạn bè cùng khóa tụ họp, cho đến nay đều là khách sạn kia, vừa nhanh chóng vừa thuận tiện.

Trước khi anh quen biết Tiếu Tiếu, nhà bếp thực sự chỉ là một trang trí tồn tại khi mua một căn nhà trong mắt Nghiêm Túc mà thôi. Nhưng bây giờ, từ lúc vừa lên đường đến khi kẹt xe trên đường cao tốc về nhà, anh luôn nghĩ về bữa trưa năm mới mà hai người ăn không hết, căn bếp nghi ngút khói cùng với người luôn vẫy thìa và tự xưng là đầu bếp bất khả chiến bại - Chu Tiếu Tiếu.

Lò vi sóng kêu lên leng keng, Nghiêm Túc nhìn chiếc bàn quay màu vàng ấm áp đến đờ người ra, bắt đầu có một suy nghĩ bất hiếu, ngày mai bao giờ mình có thể về nhỉ? Trưa mai bên nhà mẹ, buổi tối bên nhà ba đều đã đặt trước ở khách sạn, năm giờ sẽ bắt đầu dùng bữa, ăn xong ai về nhà người nấy, anh sẽ ngược đường cao tốc mà quay về. Vào đêm giao thừa, xe ít nên đường thoáng, hẳn có thể quay về để kịp đón giao thừa với Chu Tiếu Tiếu.

Đến khi Nghiêm Túc bưng bát canh còn nóng hổi, còn chưa uống mà đã đòi nói chuyện với ba mẹ, ba và mẹ Nghiêm đều có chút kinh ngạc.

Cuộc trò chuyện này đã được Nghiêm Túc suy nghĩ rất lâu, ngồi trên sô pha, bắt đầu trình bày lý do một, hai, ba, bốn, năm với ba mẹ. Đầu tiên, anh đã có bạn gái. Thứ hai, anh muốn về sớm sau bữa tối giao thừa vào ngày mai. Thứ ba, sở dĩ anh về sớm là vì muốn đón giao thừa với Chu Tiếu Tiếu, hoàn cảnh của Chu Tiếu Tiếu, cùng với con người của cô thực sự là một cô gái tốt đẹp biết bao. Thứ tư, anh đã quyết định chuyển hướng du học từ tiến sĩ sang thạc sĩ, đồng thời cũng đã sửa đổi phương hướng và dự án du học của mình, dự kiến sẽ quay về nước sau khi hoàn thành việc học tập tại Mỹ trong vòng ba năm.

Về điểm thứ tư, anh liệt kê vô số lập luận nhỏ một, hai, ba, bốn, năm để giải thích việc quyết định chuyển sang học thạc sĩ và làm dự án của mình. Anh quyết định tạm dừng con đường học đại học mà ba mẹ đã định sẵn, anh muốn đi làm ở sự vụ sở* trước.

(*Thường dùng để gọi cơ quan liên hệ về pháp luật, chính trị, kinh tế, v.v)

Nghiêm Túc bưng bát canh nóng hổi, trình bày và phân tích cặn kẽ quan điểm của mình. Mặc dù ba mẹ Nghiêm chăm chú lắng nghe anh nói hết những gì muốn nói, nhưng không bao giờ cắt ngang, để cho Nghiêm Túc nói gần nửa giờ, ngay cả canh sườn heo cũng sắp nguội mất rồi.

Nghe con trai thao thao bất tuyệt về những cân nhắc của bản thân, ba Nghiêm mỉm cười không nói lời nào, trao đổi một ánh mắt ăn ý với vợ. Mặc dù sinh ra trong một gia đình có tiếng học giỏi, nhưng ngay từ nhỏ, Nghiêm Túc đã là một đứa trẻ có chính kiến, lý trí và biết kiềm chế, ít khi hành động vô ý.

Nhưng Nghiêm Túc liệt kê lần lượt một, hai, ba, bốn, năm lý do để thay đổi dự định, thực ra ba nghe ra cũng chỉ được một câu nói, vì bạn gái.

Chu Tiếu Tiếu đang ở Trung Quốc, nên Nghiêm Túc mới muốn về Trung Quốc sớm. Hoàn cảnh gia đình của bạn gái không tốt nên anh muốn kiếm tiền từ sớm.

Nghiêm Túc luôn có chút chậm chạp trong quan hệ nam nữ, kém xa so với sự nhiệt tình của nó với kiến trúc, ba mẹ Nghiêm cũng biết con trai như vậy không có gì sai. Nhưng với mối tình đầu của mùa tốt nghiệp này, mặc dù đến hơi muộn nhưng dường như nó kéo đến với một khí thế mạnh mẽ. Vậy nên chỉ trong một thời gian ngắn ngủi đã làm Nghiêm Túc thay đổi kế hoạch học tập, sự nghiệp và cả tương lai của mình.

Du sao Nghiêm Túc vẫn là một chàng trai trẻ tuổi, anh cho rằng mình đã phân tích cặn kẽ tất cả các khía cạnh từ góc độ phân khi kiến trúc, từ góc độ người hướng dẫn, từ góc độ đồ án, từ góc độ làm việc, từ góc độ sở thích, rồi liệt kê ra hết, muôn vàn lý do thay đổi mục tiêu đăng ký nhưng trong mắt phụ huynh, thực chất đó chỉ là những lý do kể ra cho mục đích không thể thay đổi được nữa mà thôi.

Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu.

Trong nửa giờ ngắn ngủi này, cái tên này đã xuất hiện vô số lần trong lời nói của Nghiêm Túc, ngay cả phần giới thiệu họ tên cũng đưa lên đầu tiên. Sau đó, mỗi khi nhắc đến từ "Tiếu Tiếu", giọng nói của Nghiêm Túc sẽ bất giác mềm đi, khóe mắt và môi anh sec nở một nụ cười không thể che giấu, kèm theo một chút háo hức chờ đợi hành trình trở về.

Nghiêm Túc nhất định rất thích cô gái tên Chu Tiếu Tiếu này. Nhưng cuối cùng, họ không đề xuất gặp cô trước, cũng không thẳng thắn bảo Nghiêm Túc đưa Chu Tiếu Tiếu về nhà đón năm mới.

Thật ra, trên cương vị người làm ba mẹ, khó có thể nói rằng họ có ấn tượng ban đầu cực kỳ tốt với cô gái nhỏ đã làm ảnh hưởng đến tương lai của con trai mình, thậm chí còn khiến cho con trai nóng lòng muốn quay về sau khi ăn tối ở nhà trong đêm giao thừa.

Tuy nhiên, Nghiêm Túc là một người thẳng thắn, suy nghĩ kĩ càng rồi mới nói, chính là đã quyết định xong xuôi.

Bạn gái nó nghe có vẻ là một cô gái tốt. Hoàn cảnh đáng thương nhưng luôn tốt bụng và lạc quan, trình độ nấu ăn thuận thục, còn chăm lo cho việc ăn uống và cuộc sống thường ngày của con trai.

Nhưng trở thành người ngoài cuộc không phải là lựa chọn của người làm ba mẹ.

Họ chưa bao giờ kiên quyết yêu cầu con trai học cái gì, Nghiêm Túc muốn theo đuổi kiến trúc giống bọn họ, hơn nữa cũng biết rằng Nghiêm Túc thích kiến trúc từ nhỏ. Bây giờ nói chuyện về bạn gái, quyết định sửa đổi đơn đăng ký, bọn họ cũng sẽ không cố gắng can thiệp.

Ba năm gần ngay trước mắt là đại dương ngăn cách, nhất là thời gian chênh lệch đảo ngược ngày đêm, từ du học ở nơi đất khách quê người đến khi về nước hội nhập xã hội, sẽ là một thử thách dài dằng dặc và giày vò đối với cặp đôi trẻ lần đầu yêu nhau.

Nếu ba năm sau, ý định ban đầu không thay đổi, bọn họ mới gặp mặt cô gái nhỏ này cũng chưa muộn.

"Quyết định của chính con, con đã suy nghĩ kỹ chưa?" Sau khi nói chuyện suốt đêm, điều cuối cùng mà mẹ Nghiêm hỏi là nguyện vọng của con trai bà.

Nghiêm Túc thận trọng gật đầu.

Đây là đêm giao thừa ngắn nhất nhưng cũng là dài nhất khi Nghiêm Túc ở nhà.

Nói một cách ngắn gọn, Nghiêm Túc chưa bao giờ rời khỏi nhà vào đêm giao thừa.

Nói lâu như vậy rồi, trong lòng anh thực sự rất nóng lòng muốn được trở về, một giây tựa như kéo dài cả năm tháng.

Sau khi ăn xong bữa tối hôm đó, Nghiêm Túc lấy chìa khóa xe và chạy đi, để ba mẹ anh giải quyết sự tò mò và thắc mắc của gia đình về cô bạn gái nhỏ của mình.

Khi anh trở về căn nhà ở thành phố B, màn đêm đã bao trùm không gian, nhà nhà đã lên đèn rồi.

Chu Tiếu Tiếu nằm cuộn trên ghế sô pha, sử dụng chương trình đêm hội chào mừng năm mới trên TV làm nhạc nền, vừa nghịch chiếc điện thoại di động mới vừa nhìn chằm chằm vào cánh cổng với đôi mắt to tròn. Thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn một cái, hoàn toàn không tập trung xem chương trình trên TV.

Cô không dám thúc giục anh, cô sợ anh còn chưa khởi hành, cô cảm thấy vội vàng thúc giục anh rời khỏi nhà là không tốt, cô cũng sợ anh đã ở trên đường cao tốc rồi, không tiện nghe điện thoại của mình.

Chu Tiếu Tiếu biết rằng điều này là không tốt, đêm giao thừa nên là thời điểm để gia đình đoàn tụ, nhưng chút ích kỷ trong lòng cô, một khi nó đã nảy mầm sẽ không kìm nén được. Cô chỉ có bạn trai đón giao thừa cùng mình, đây sẽ là giao thừa cuối cùng trước khi Nghiêm Túc xuất ngoại, cũng là giao thừa đầu tiên sau khi yêu nhau.

Đồng hồ đã điểm mười giờ tối, 24h luân chuyển, Nghiêm Túc đi ngược lại đường cao tốc, dọc theo con đường nhựa trống trải, đè mạnh tốc độ cao trên đồng hồ giới hạn tốc độ, băng qua con đường hướng đến ngôi nhà khác, lao đi.

Mỗi lần nghe thấy tiếng động cơ ô tô, Chu Tiếu Tiếu như một con chuột hamster nhỏ đang sợ hãi, lập tức bật dậy khỏi ghế sô pha, quay người nằm lên bệ cửa sổ của phòng khách, hái hức nhìn xuống.

Thất vọng một lần, lại thất vọng lần nữa, hamster nhỏ vẫn kiên trì, mỗi lần nghe thấy tiếng xe, Tiếu Tiếu sẽ giật mình ngồi dậy, quay đầu lại, cuối cùng cũng nhìn thấy chiếc xe và chàng trai mà chú chuột nhỏ muốn gặp ở dưới lầu.

Chu Tiếu Tiếu nhảy khỏi ghế sô pha, đến cái gối ôm trên tay vẫn còn chưa đặt xuống đã mở cửa lao ra ngoài.

Nghiêm Túc vừa mới đỗ xe xong, mở cửa chuẩn bị xuống xe đã nhìn thấy cửa nhà mở toang.

Thực ra khi vừa lái xe vào tiểu khu, đập vào mắt anh chính là ngọn đèn vàng ấm áp trong phòng khách, anh biết rõ nhất định là Chu Tiếu Tiếu đang ở phòng khách, mở đèn xem đêm hội chào mừng năm mới. Thường khi về nhà, Nghiêm Túc chỉ thấy một khoảng tối mù, nhưng đêm nay anh lại nhìn thấy ánh đèn vàng ấm áp chiếu qua rèm cửa rọi vào mắt. Nghiêm Túc cảm thấy lòng mình như được ngâm trong dòng suối ấm áp lạ thường, sự mệt mỏi khi phải lái xe đường dài trong hai ngày liên tục đã hoàn toàn biến mất vào giờ phút này.

Chu Tiếu Tiếu mặc chiếc váy dài đẩy cửa chống trộm ra, vẫn ôm chiếc gối ôm trong tay, hào hứng chạy qua làm dòng suối nóng bỗng chốc trở nên lạnh ngắt.

Nghiêm Túc vội vàng cởi chiếc áo khoác dài vừa mặc khi xuống xe, quấn lấy Chu Tiếu Tiếu từ đầu đến chân không còn một khe hở nào, khóa xe xong, anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé còn chút hơi ấm của cô khi bước ra khỏi cửa, không thể không véo mạnh thêm một chút: "Em có phải là đồ ngốc không? Đang là mùa đông đấy!"

Chu Tiếu Tiếu vẫn tươi cười khi mặc chiếc áo khoác dài phù từ đầu đến chân: "Lò sưởi nóng như vậy, lại còn ở tầng hai, ra ngoài một chút cũng không sao đâu ạ." Tiếu Tiếu dễ dàng nắm lấy tay của Nghiêm Túc, vội vàng chạy vào nhà. Bây giờ Nghiêm Túc chỉ mặc một cái áo, ở bên ngoài thêm một lúc nữa thì sẽ bị cảm lạnh mất.

Nhưng khi vào đến nhà, Nghiêm Túc lại tắt chương trình đêm hội trên TV đi, vội cầm lấy chiếc áo khoác mà Chu Tiếu Tiếu đặt trên sô pha để hai người đổi lại áo cho nhau, Nghiêm Túc kéo tay của Tiếu Tiếu nói: "Đi thôi, chúng ta ra khỏi nhà, đi đón năm mới." Anh nhìn chằm chằm vào đồng hồ, rất sợ sẽ bỏ lỡ thời gian, giống như đứa trẻ đi tìm kho báu lớn.

Toàn thành phố bị cấm đốt pháo hoa, muốn đốt pháo hoa có lẽ cần phải lái xe ra ngoại ô. Con đường xe cộ đông đúc tấp nập vào ngày bình thường, trong đêm giao thừa lại trống rỗng và yên tĩnh đến lạ, lái xe không gặp trở ngại nào. Nghiêm Túc lướt qua bản đồ trên điện thoại, đưa Chu Tiếu Tiếu đến điểm bắn pháo hoa được chính phủ chỉ định chính thức.

Sau khi ra ngoài và khóa xe lại, hai người cùng nắm tay nhau, chen vào đám đông tại điểm bắn pháo hoa. Nguyện ý ra khỏi thành phố vào đêm mùa đông lạnh giá để tham gia vào cuộc vui, ngoại trừ gia đình có trẻ em thì chủ yếu là các cặp đôi.

Sự phấn khích của Chu Tiếu Tiếu không thể diễn tả bằng lời, như thể là một đứa trẻ đang ở trong ngôi nhà kho báu, bất kỳ cái gì cũng muốn thử, dù có bịt tai lại vẫn nghe thấy tiếng pháo hoa, pháo hoa lấp lánh, tiếng nổ vang dội, bừng sáng khắp muôn nơi.

Đây là lần đón năm mới náo nhiệt nhất và hạnh phúc nhất trong lòng Chu Tiếu Tiếu.

Sau khi chơi mệt rồi, Chu Tiếu Tiếu hạnh phúc nghiêng người ra sau, nép vào trong lòng Nghiêm Túc. Tựa vào vai anh, ngước mắt nhìn pháo hoa nổ tung trên trời, tưởng chừng không biết mệt mỏi.

Nghiêm Túc ôm cô từ phía sau, vươn cánh tay dài ra trước mặt rồi nắm lấy bàn tay lạnh giá của Chu Tiếu Tiếu trong gió lạnh và đêm đông. Khóe môi Chu Tiếu Tiếu cong lên khiến người khác cảm nhận được niềm vui sướиɠ vô tận của cô, sau đó từng ngón tay siết chặt bàn tay của Nghiêm Túc, ngây ngô lắc lư theo tiết tấu của pháo hoa.

Kể từ khi trưởng thành, Nghiêm Túc đã không còn đi xem bắn pháo hoa nữa, vì anh cảm thấy nó lặp đi lặp lại quá nhàm chán, vậy nên chỉ thỉnh thoảng xem lại trên TV. Lúc này chỉ là pháo hoa mừng năm mới bình thường, nhưng Nghiêm Túc chỉ cần hơi cúi đầu xuống là có thể nhìn thấy pháo hoa rực rỡ khắp bầu trời, cùng vầng trăng khuyết tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, tất cả đều hiện lên trong ánh mắt rực rỡ của Chu Tiếu Tiếu.

Nhìn đôi mắt hạnh phúc cong cong của Chu Tiếu Tiếu, cùng với nụ cười trong trẻo của cô, Nghiêm Túc thật sự cảm thấy pháo hoa khắp bầu trời không đẹp bằng nụ cười của cô, như thể bầu trời đêm đầy sao này cũng chỉ làm nền cho nụ cười của cô mà thôi.

Cô nhìn pháo hoa và mỉm cười, khiến mọi người chỉ muốn nhìn cô mà cười theo.

Chu Tiếu Tiếu xoay người lại, vươn tay ôm lấy cổ Nghiêm Túc, vui vẻ xoa xoa nó, cố kiễng chân lên nhưng vẫn không thể nhìn thẳng vào anh. Nghiêm Túc nhìn cô dụi qua dụi lại trong vòng tay mình, bất đắc dĩ mà cưng chiều, anh vươn tay vòng qua vòng eo cô, bế cô lên.

Chu Tiếu Tiếu rất vui, khuôn mặt tươi cười và mái tóc bị gió đêm thổi bay nhè nhẹ tràn đầy niềm vui, cô nhẹ nhàng áp trán vào Nghiêm Túc, má lúm đồng tiền trên môi tràn đầy tự hào, Tiếu Tiếu hỏi: "Bạn họ Nghiêm Túc anh đối xử với em tốt như vậy, có phải là thích em rồi không?"

Đúng thật là chấp niệm của cô gái nhỏ, dù đó là sự thật rõ ràng nhưng nhất định phải nghe được câu "Anh yêu em" từ chính miệng của Nghiêm Túc.

Lúc này là đêm giao thừa, chuẩn bị bước sang năm mới, bầu trời đầy sao, pháo hoa trên bầu trời đêm, cộng thêm lời tỏ tình chân thành là khoảng khắc đẹp đẽ nhất.

Nhưng Nghiêm Túc lại nhấc mũ áo choàng trùm lên đầu cô, che mái tóc đang tung bay trong gió đêm của cô, nói: "Đồ ngốc."

Đúng thật là một người bạn trai khó hiểu, ngốc không thể tả nổi. Chu Tiếu Tiếu tức giận khịt mũi, lấy tay che đầu của Nghiêm Túc, cũng nhấc mũ áo trên chiếc áo khoác lông vũ trùm lên đầu anh.

Nhưng đây chỉ là một chút tiếc nuối mà thôi, rất nhanh sau đó, mọi người bắt đầu ầm ĩ đếm ngược khắp mọi nơi, đến 5 4 3 2 1, tiếng hò hét càng lúc càng lớn hơn, hòa vào đêm đông gió lạnh này, khơi dậy một bầu không khí đoàn tụ sôi nổi. Chu Tiếu Tiếu thỏa mãn giang tay ôm người bạn trai duy nhất của cô trong khoảnh khắc đếm ngược đến giao thừa,cảm thấy hạnh phúc được nắm chặt trong tay.

Giống như một người xui xẻo cả đời nghèo khó lại đột nhiên phát hiện mình trúng số độc đắc, lúc ngủ không nhịn được cười, không muốn buông ra, chỉ sợ có người xông vào giật tờ vé số đang cầm trên tay.