Chương 23: Một Nửa Trái Đất

Hoàng Thư Vân chưa bao giờ ngờ rằng, cô gái đã từng gặp nạn và chàng trai cứu người trong trí tưởng tượng của cô ta sẽ có ngày gặp lại nhau, cô ta chợt nhận ra, chuyên trải qua nhiều năm như thế chính là duyên phận. Giờ đây, các du học sinh chung chí hướng cùng ra nước ngoài đều môn đăng hộ đối và có hoàn cảnh gia đình khá giàu có.

Cô bạn gái nhỏ Chu Tiếu Tiếu đang học tập một cách vô tri vô giác. Cô đang dốc hết sức mình để học tốt môn chuyên ngành chính và chuyên ngành thứ hai của mình. Cô cũng không thể trượt kỳ thi tiếng Anh cấp bốn và cấp sáu được. Nghiêm Túc giỏi như thế, vậy nên cô cũng muốn mình phải cố gắng hết sức.

Lần trước, vì hoàn cảnh khổ cực nên cô có thể nhận được những lời thông cảm từ mọi người. Nhưng giờ đây, cuộc sống đã tốt hơn, khoảng thời gian bắt đầu có những lời nói xấu sau lưng cũng đã đến rồi.

Những người không biết và muốn hỏi thăm về một người nào đó, họ thường dựa vào những đặc điểm được phơi bày ở vẻ bề ngoài.

Ồ, bạn bè đã nói về Chu Tiếu Tiếu thế nào nhỉ, một sinh viên nghèo khó vừa có được tình yêu.

Trước đây, cô rất nghèo khó, còn trốn học đi làm thêm để trả nợ. Sau khi yêu nhau, cô đã không đi làm thêm nữa, còn được bạn trai chu cấp tiền cho cô. Giờ đây, chiến điện thoại dán băng chi chít được đổi sang một chiếc điện thoại mới của hãng Apple. Lúc nào cũng cơ rất nhiều đồ ăn vặt, trái cây và sữa được gửi đến ký túc xá, trên người còn có cả quần áo và váy mới, có bạn trai đưa đón bằng ô tô và thường xuyên ở lại ngôi nhà do bạn trai mua.

Chậc chậc. Nữ sinh viên đại học ở bên cạnh người trong xã hội để cải thiện chất lượng cuộc sống ư? Những người đứng sau tin đồn đều không biết về Chu Tiếu Tiếu, họ cũng không biết người bạn trai đó là đàn anh của cô.

Tất cả những điều trên là hình tượng về cô bạn gái nhỏ của Nghiêm Túc mà Hoàng Thư Vân đã tổng hợp được dựa trên nhiều nguồn thông tin khác nhau. Cô ta nghe nói, bạn gái nhỏ của anh trông có vẻ ngây thơ, vô hại và rất xinh đẹp khi cô ấy nở nụ cười, cộng với những tin đồn bịa đặt ở phía trên thì quả là càng hay ho hơn nữa.

Thậm chí, Hoàng Thư Vân còn biết nhiều hơn một chút. Từ những người đàn anh cùng nhau đón máy bay, cô ta biết rằng, vì Chu Tiếu Tiếu nghèo khó mà anh đã không muốn xuất ngoại, thậm chí, Nghiêm Túc còn từ bỏ cả việc học tiến sĩ ở Mỹ, muốn về nước sớm để kiếm tiền.

Cô ta càng lúc càng thấy bất công cho Nghiêm Túc, cảm thấy anh mù quáng, vì một cô gái như vậy mà trì hoãn cả tương lai của bản thân mình.

Nhưng Hoàng Thư Vân cũng cảm thấy, cho dù thời gian có được rút ngắn thành ba năm thì cô ta vẫn cho rằng, cặp đôi này cũng không thể nào chống đỡ nổi được. Cô ta đã ra nước ngoài hơn bốn năm, trong cộng đồng người Hoa đến đây, cô ta đã chứng kiến quá nhiều cặp đôi chia tay nhau chỉ vì tình yêu ở khác đất nước. Tầm nhìn khác, trải nghiệm khác và cả phạm vi cũng khác. Thậm chí có lúc, mọi người kiên trì cho đến khi vượt muôn trùng biển cả để quay trở về, rõ ràng đối mặt với họ vẫn là người đó, nhưng lại có điều gì đó hoàn toàn xa lạ.

Huống chi là một cặp đôi như Nghiêm Túc và Chu Tiếu Tiếu.

Nhưng cô ta cũng không ngờ rằng, Nghiêm Túc có thể chống đỡ lâu như vậy, lại có thể cố gắng hết mình đến như vậy. Ngành kiến trúc vốn là một ngành vất vả đến nỗi khiển người ta phải sụp đổ, thức khuya nhiều đến mức như muốn vắt kiệt sức lực của con người. Giữa khe hở của những bộn bề học hành, thế mà họ vẫn có thể nhớ nhung và dành thời gian cho nhau để duy trì một tình yêu đã vượt qua cả nửa vòng trái đất như thế.

Nghiêm Túc có hai chiếc điện thoại di động, rất dễ nhận thấy có một chiếc điện thoại cũ, có lẽ dành riêng cho việc liên lạc với bạn gái của anh. Anh không bật chuông mà để chế độ rung và đặt nó sang một bên trong những lúc mà anh đang tập trung vẽ. Hoàng Thư Vân quan sát một cách cẩn thận, ngoài những tin nhắn được gửi đến, độ rung cũng sẽ rung vào một thời gian cố định hàng ngày, dường như là đồng hồ báo thức.

Một lần, trong khi Nghiêm Túc đang vẽ thì bị giảng viên hướng dẫn gọi đi, cô ta lén lút, không chút tiếng động lấy đi chiếc điện thoại di động cũ trên bàn, nhập mật mã rồi vuốt lên để mở màn hình khóa. Thật sự là Nghiêm Túc đã không quá cẩn thận, sáu số đó chính là ngày sinh của Chu Tiểu Tiểu. Anh thường xuyên nghịch chiếc điện thoại di động cũ đó, có tin nhắn đến thì phải trả lời, chỉ cần cô ta cố ý ngồi bên cạnh anh, rồi dùng ánh mắt để ý đến nó thì có thể ghi nhớ chúng một cách nhanh chóng.

Nhấn mở thư mục đồng hồ báo thức: Đồng hồ báo thức buổi sáng là chúc ngủ ngon. Đồng hồ báo thức vào buổi tối là buổi sáng tốt lành. Thức dậy vào lúc năm giờ sáng mỗi ngày, đồng hồ báo thức vào ngày một, ngày ba và ngày năm là nhắc mua rau, trứng, sữa và hải sản trực tuyến. Đồng hồ báo thức vào ngày hai, ngày bốn và ngày sáu là thức ăn nhanh và trái cây được mua trực tuyến. Đồng hồ báo thức được nhắc ghi âm vào lúc sáu giờ sáng thứ bảy và chủ nhật hàng tuần.

Ghi âm?

Những người xung quanh đều đắm chìm trong việc vẽ, không có người nào chú ý đến chỗ này. Hoàng Thư Vân lấy tai nghe trong túi ra, đeo vào và nhấn vào ứng dụng ghi âm trên điện thoại của anh. Trong thư mục ghi âm, mỗi tuần có hai đoạn. Kể từ khi ra nước ngoài cho đến nay, nó chưa bao giờ dừng lại.

Hoàng Thư Vân bấm vào đoạn ghi âm gần đây nhất, giọng nói trầm ấm nhưng lại dịu dàng của Nghiêm Túc truyền đến: "Tiểu Tiếu, cuối tuần này em có bận không? Nếu không bận, chủ nhật tuần này chúng ta sẽ đi bảo tàng. Em có thể đi từ cổng tây của trường, ngồi tàu điện ngầm đến thì sẽ thuận tiện hơn. Nhớ ăn sáng rồi mới ra ngoài nhé. Nhưng nếu em phải ra ngoài khi vẫn còn rất sớm, ăn ít một chút cũng được, sau đó em có thể đến trạm sớm hơn một chút. Ở đó có một cửa hàng bánh táo đỏ, ngon lắm, có thể mua nó để ăn sáng. Ba của anh rất thích đưa mẹ anh đi trong khoảng thời gian mà họ còn đi học. Nhưng nhớ là ăn xong rồi thì mới vào bảo tàng nhé, đừng mang đồ ăn vào trong. Dù sao thì chỉ có một trạm dừng, em có thể vừa ăn, vừa đi bộ đến đó xem như là đang tập thể dục. Gần đây, em có lười chạy bộ vào buổi sáng không đấy, hửm?”

"Em rẽ trái thì có thể nhìn thấy bảo tàng rồi. Đúng rồi, em có mang theo chứng minh thu không? Anh không ở trong nước, nên em cũng đừng quên trước quên sau khi ra ngoài nhé. Khi ra ngoài cũng đừng quên "ví tiền chìa khóa kỹ năng". Em có thể đi một vòng bên ngoài trước, để ngắm nhìn một chút về thiết kế hình dạng bên ngoài của bảo tàng. Thực ra, tòa kiến trúc này là một tòa kiến trúc đương đại rất nổi tiếng. Thiết kế của phòng triển lãm bên trong rất có tính tư duy sáng tạo và viện bảo tàng này thực ra cũng có một lịch sử ...

Đoạn ghi âm này rất dài, giống như một đoạn âm thanh hướng dẫn mà Nghiêm Túc đang ở bên cạnh và đưa bạn đi vòng quanh viện bảo tàng dưới góc nhìn kiến trúc. Thỉnh thoảng còn đan xen thêm một vài câu chuyện riêng tư, chẳng hạn như lúc trước ba mẹ anh thường rất thích đến đây.

Trước đây, khi còn ở trong nước, cho dù Nghiêm Túc đã kéo dài đến mức không thể không khởi hành được nữa thì mới bay sang Mỹ. Nhưng đến phút cuối lại thay đổi đồ án, thay đổi giảng viên hướng dẫn, anh lại liều mình muốn nén thời gian đi để học xong càng sớm càng tốt, thực ra thời gian rảnh rỗi của anh cũng cực kỳ ít. Khi hai người yêu nhau, cơ hội ra ngoài chơi cũng không nhiều, càng không nhắc đến việc đưa Chu Tiếu Tiếu đi dạo khắp thành phố B. Hầu hết thời gian, hai người họ đều vùi đầu vào đọc sách và học hành, sau đó, đến lúc ăn tối thì Chu Tiếu Tiếu lại trổ tài nấu nướng.

Chu Tiếu Tiếu cũng chưa bao giờ phàn nàn rằng, cô có quá ít thời gian để đi dạo hay hẹn hò. Làm sao một cặp đôi có thể yêu nhau khi họ phải vượt qua độ chênh lệch về múi giờ dài đến như thế chứ? Lúc em ngủ thì chỗ mà anh ở đang là buổi sáng, còn buổi sáng của em thì lại là ban đêm của anh. Nắm tay cũng cũng không nắm được, ôm cũng không ôm được, ngay cả cuối tuần ra ngoài hẹn hò cũng không làm được.

Đây chính là cách mà cuối cùng Nghiêm Túc cũng đã nghiên cứu ra để đi “cùng" Chu Tiếu Tiếu trong một buổi hẹn hò. Thành phố B lớn như thế, thực sự có rất nhiều rất nhiều danh lam thắng cảnh đáng để tham quan. Ngày trước, Chu Tiếu Tiếu cứ mãi làm thêm nên cũng không hay đi dạo, giờ đây, mỗi tuần đều có hai đoạn ghi âm để cùng cô ra ngoài.

Chỉ cần nhấn vào đoạn ghi âm được gửi đến trên điện thoại, giọng nói của một chàng trai quen thuộc và lưu luyến sẽ thì thầm bên tai và kể lại cho cô từng ngóc ngách và từng tòa nhà trong thành phố này. Cho dù vươn tay thì chỉ có thể chạm đến một làn gió, cho dù đôi tai không thể cưỡi sóng để bay đến đại dương, thì dường như Nghiêm Túc vẫn đang ở bên cạnh cô.

Hoàng Thư Vân im lặng lắng nghe giọng nói của Nghiêm Túc truyền vào tai nghe của mình, giống như một kẻ xâm phạm đi lạc vào vườn hoa bí mật của người khác, nhìn sự ấm áp và ngọt ngào của người khác mà trong lòng mình lại đau nhói không thôi.

Vuốt mở ứng dụng mua sắm của Nghiêm Túc, mỗi ngày một đơn và chưa lúc nào ngừng lại. Anh không ở bên cạnh Chu Tiếu Tiếu, lại lo lắng rằng, nếu mỗi tháng anh luôn gửi phí sinh hoạt cho bạn gái như vậy, thì Tiếu Tiếu sẽ cảm thấy không thoải mái và không hài lòng, thế là anh cứ mua đồ và gửi trực tiếp chúng về nhà. Tiếu Tiếu tự mình quay về nhà anh nấu ăn, ăn cũng ngon hơn một chút.

Tình yêu khác nước cũng có rất nhiều cách trở, nhưng anh thực sự đã cố gắng hết sức.

Trong bốn, năm năm du học, Hoàng Thư Vẫn chứng kiến rất nhiều các chàng trai đã có bạn gái ở trong nước, thế mà bản thân vẫn âm thầm chọc ghẹo thậm chí là hẹn hò một cách mập mờ khi đang ở nước ngoài. Có lẽ Nghiêm Túc cũng hơi nghiêm túc đến mức nhàm chán, nhưng anh thực sự là một người đàn ông rất tốt.

Những thứ mà người ta không có được, thì làm sao có thể không cam lòng khi không có được, làm sao có thể chịu thua một cô bạn gái kém hơn cô ta về mọi mặt như thế.

Chu Tiếu Tiếu, người bị người khác coi thường ở mọi khía cạnh, từ điều kiện cho đến hoàn cảnh gia đình, nhân phẩm và tam quan của bản thân, lúc này đang ngồi xổm ở lối ra ga tàu điện ngầm, nhìn cơn mưa xối xả sắp ập đến mà thở dài ngao ngán.

Sau khi Nghiêm túc ra nước ngoài, thực ra, cô lại âm thầm ra ngoài nhận làm thêm gia sư và giấu anh. Không còn nhận nhiều và ít nhất không phải trốn tiết làm ảnh hưởng đến việc học như trước nữa, nhưng lại có thể hỗ trợ chút ít học phí và chi phí sinh hoạt, phấn đấu trả hết khoản vay trợ giúp học tập cho sinh viên trước khi tốt nghiệp. Thế nhưng, cô lại không nỡ bỏ lỡ cuộc hẹn ghi âm từ xa vào cuối tuần, nên chỉ còn cách chọn làm gia sư vào buổi tối.

Từ đầu, Nghiêm Túc đã không đồng ý với việc Chu Tiếu Tiểu sử dụng thời gian học tập quý giá của mình để đi kiếm những đồng tiền ít ỏi như vậy. Cho nên, sau khi yêu nhau, anh mới dùng cách gián tiếp như thế để chăm lo cho cuộc sống của Chu Tiếu Tiếu. Huống chi, nếu anh không ở trong nước, thì có lẽ sẽ có một cô gái chạy ra ngoài làm gia sư, anh không cảm thấy yên tâm.

Thực ra, Chu Tiếu Tiếu không yếu ớt như thế, cô đã quen với việc sống một mình, nhưng lúc này trời đang mưa xối xả như trút nước, cho dù có cầm ô cũng thì cả người cũng bị dính phải nước mưa, dưới đất lại đầy vũng nước, nếu đi ra ngoài như thế, có lẽ giày và quần cũng sẽ ướt sũng. Cô cũng thấy ngại khi gọi cho bạn cùng phòng đến đón, lại tự cảm thấy “cực kỳ lập dị” khi nhớ đến bạn trai.

Cô muốn bạn trai ở bên cạnh mình, muốn gọi một cuộc điện thoại thì anh có thể lập tức đến đây. Cô muốn trong đêm tối của cơn mưa đêm xối xả, sấm chớp nổ vang trời, dữ dội đến mức một tiếng nổ cũng có thể khiến người ta lạnh sống lưng như vậy, sẽ có người đến, có người ở cùng cô, có người có thể dang vòng tay ôm cô vào lòng.

Than ôi, sau ba phút mặc niệm, Chu Tiếu Tiếu hít một hơi thật sâu, lấy cái túi ni lông bên ngoài cặp sách ra, bọc lấy đôi giày thể thao “nếu nó bị hỏng lại phải bỏ tiền ra mua đôi mới", "đôi giày này là rất đắt, hơn một trăm tệ”. Vừa bọc lại, vừa mỗi ngày phải ba lần kiểm điểm bản thân mình*: Không có bạn trai chăm sóc, thì bạn cũng không thể trưởng thành thật tốt sao! Đúng là, do kiệm nhập xa dịch, do xa nhập kiệm nan**.

(*吾日三省吾身: Ngô nhật tam tinh ngô thân - là câu nói của Tăng Tử. Tăng tử tức Tăng Sâm, học trò giỏi của Khổng tử, sau này viết ra sách “Đại học”)

(**Do kiệm nhập xa dịch, do xa nhập kiệm nan:Ý muốn nói từ cuộc sống tiết kiệm, giản dị chuyển sang cuộc sống xa hoa giàu có thì tương đối dễ dàng đơn giản, nhưng đã sống cuộc sống xa hoa giàu có rồi mà chuyển về cuộc sống tiết kiệm thì khá khó khăn.)

Cuối cùng, lấy một túi ni lông lớn để che kín chiếc cặp sách, sau đó ôm cặp sách vào lòng để bảo vệ nó, Chu Tiếu Tiếu đang tự động viên, hít một hơi và định lao vào cơn mưa xối xả ngoài kia, bỗng nhiên điện thoại vang lên ở phía trong cùng của chiếc cặp sách.

Chu Tiểu Tiếu vội vàng lùi lại hai ba bước, tháo túi ni lông và lấy điện thoại ra, bạn trai thông minh của cô đã yêu cầu gọi điện thoại thấy hình. Chu Tiếu Tiếu nhanh chóng chuyển cuộc gọi video thành cuộc gọi thoại, lấy tay che một khoảng không gian tương đối yên tĩnh và nhỏ giọng bắt máy: "A lô? Sao bây giờ anh lại gọi cuộc gọi video cho em? Không phải anh đang ở trong lớp sao?"

"Anh đang nghỉ giữa giờ. Tiếu Tiếu, em đang ở ngoài sao? Sao lại đổi giọng thế?" Nghiêm Túc cau mày và lo lắng hỏi: "Anh thấy cảnh báo màu vàng có mưa lớn trên ứng dụng thời tiết, nên anh đã ra ngoài lúc nghỉ giữa giờ để xem xem em đang ở đâu. Hẳn là tối nay em không có tiết, sao tiếng mưa lại lớn như vậy? Em đang ở nhà hay ở ký túc xá?"

"À à à.." Tâm trí của Chu Tiếu Tiếu như phát điên lên, cố gắng suy nghĩ một hồi. Không thể mở video, cho nên không có ở nhà, cũng không thể nói là nhận làm thêm gia sư vào buổi tối, làm sao đây, phải làm sao đây? Cuối cùng, lại ném cái nồi lớn cho bạn cùng phòng Trần Lạc: "Trần Lạc đang ở thư viện, cậu ấy không mang theo ô, nên em ra ngoài đón cậu ấy!"

Nghiêm Túc nghe thấy như vậy, cảnh tượng về bóng dáng gầy gò, yếu ớt của Chu Tiếu Tiếu đang mở ô và đung đưa trong mưa gió hiện ra trước mắt anh, khiến người ta vừa đau lòng, vừa rối rắm, nhưng lại không thể lái xe đến đón cô, chỉ có thể vội vàng dặn dò: "Vậy anh cúp điện thoại trước, em đi nhanh rồi về! Về rồi thì gọi video lại cho anh!”

"Không cần đâu, không cần đâu, chúng em bị ướt nên về rồi còn phải đi tắm nữa, ở ký túc xá nữ Gọi video thì ngại lắm! Huống chi, lỡ như em gọi lại đúng lúc anh đang học thì sao!" Chu Tiếu Tiếu càng nghĩ thì mượn cớ càng nhiều, đưa ra một lời thề chắc nịch, nói: "Em về rồi sẽ gửi tin nhắn cho anh nhé! Anh yên tâm trở lại lớp học đi!"

Sau khi cúp điện thoại, Chu Tiếu Tiếu lại có thể phục hồi năng lượng một cách tràn đầy, cô lại nhét điện thoại vào đáy cặp sách, bọc nó trong túi ni lông, lao vào trong cơn mưa với một tinh thần vui vẻ và tràn đầy sức sống. Một cơn mưa thì có gì phải sợ! Giẫm phải nước thì có gì phải sợ! Bạn trai không ở bên cạnh thì có gì phải sợ! Có người lo lắng, có người nhớ nhung, có người quan tâm cô với ứng dụng thời tiết từ một thành phố khác mọi lúc, mọi nơi, cho dù cảnh báo có bão hay có mưa đỏ cũng không có gì phải so!

Đợi đã.