Chương 360: Thất thúc xuất hiện

1606 Chữ Cài Đặt
Chương 360: Thất thúc xuất hiện

Trận chiến này còn đang tiếp tục, chịu thiệt là đám Liễu gia đang rơi vào thế hạ phong này.

Đám Liễu gia cũng phát hiện nhóm Sở Cửu Ca càng lúc càng khó nhằn, nếu để chúng tiếp tục phát triển thì không ổn chút nào.

Không thể để mình sử dụng, vẫn là nên tranh thủ trừ khử đi thì tốt hơn.

Liễu gia chủ nói: "Nếu đã không thể bắt sống, vậy thì gϊếŧ đi! Gϊếŧ đi chúng!"

Liễu gia đã ở thế bại, cho dù bây giờ có muốn sử dụng sát chiêu, cũng không thể thay đổi cục diện.

"Liễu gia đúng là càng ngày càng không được rồi, nếu như không phải Liễu gia chủ của các ngươi còn sống, nếu không Liễu gia các ngươi cũng đã bị tứ đại gia tộc xóa tên rồi." Một âm thanh lạnh lẽo truyền ra.

Liễu gia chủ ngẩn ra, nói: "Tạ Phong, ngươi đến rồi! Là nữ hoàng bệ hạ bảo ngươi đến sao? Còn không nhanh đem bốn tên nhãi này thu thập."

Tạ Phong nói: "Ta chỉ phụ trách tìm người giúp nữ hoàng bệ hạ, bắt sống đám người Đồ Thiên đạo đoàn, không có nghĩa là giúp ngươi đối phó mấy tên tiểu tử."

Đó là một thanh niên lục y rất là âm nhu, có một khuôn mặt hình trái xoan, toàn thân hắn tỏa ra hàn khí, hiển nhiên là một tên khó đối phó.

Liễu gia chủ nói: "Chúng biết tung tích tên Tử Tinh Châu đó, cho nên bắt buộc phải bắt được chúng, ngươi cũng muốn nhanh chút tìm ra tên đó phục mệnh với nữ hoàng, không phải sao?"

"Ồ! Chúng biết sao! Vậy thì bắt lấy chúng thôi!" Tạ Phong hạ lệnh cho thủ hạ mình.

Tử Tinh Châu nghe đến tên của mình, thực ra rất là kinh ngạc, Tứ Sinh không hề bói sai! Lệnh truy nã của Liễu gia đích thực khiến cho nữ hoàng háo nam sắc đó chú ý đến hắn rồi.

Không những chú ý đến, mà nữ hoàng còn cấu kết với Liễu gia, đáng chết!

Những người này rất mạnh, họ đối phó với Liễu gia thì được, nhưng nếu cộng thêm đám người này, thì nguy hiểm rồi.

"Bang bang bang!"

Từng người bọn chúng đều là thủ hạ trực tiếp dưới tay nữ hoàng, thực lực không thể xem thường.

Tạ Phong nói: "Những tên tiểu gia hỏa các ngươi, từ bỏ đi! Bản lĩnh đúng là không tồi, nhưng các ngươi không phải là đối thủ của ta."

Tam Tiền giận nói: "Nhất Nhất, chúng ta ra tay đi! Đám tạp nham Liễu gia và tên nam sủng của nữ hoàng đó lại dám ức hϊếp Cửu muội muội của chúng ta, thực là chán sống rồi mà, đem chúng toàn bộ diệt đi thôi."

Tạ Phong là nam sủng của nữ hoàng, cũng được xem là một tên có địa vị không tồi trong số đó, bởi hắn ngoài đẹp và có thực lực ra, còn là công tử của Tạ gia ngũ đại gia tộc.

Nhất Nặc nói: "Cửu Ca còn chưa để cho chúng ta ra tay, đợi thêm đi!"

"Đợi thêm nữa, Cửu muội muội liền bị thương rồi!" Tam tiền gấp gáp nói.

Nhất Nặc nói: "Chẳng lẽ ngươi cho rằng chút việc này ta cũng không làm được sao? Nếu không làm được ta đã không đáp ứng Cửu thúc, do chúng ta bảo vệ Cửu Ca, sớm để tộc trưởng trong tộc đến rồi."

"Được rồi, ta biết tiểu tử ngươi lợi hại, được rồi chứ!" Tam Tiền đáp.

"Viu!" Một cây lợi tiễn màu đen bay ra, bắn về hướng Tạ Phong.

Tạ Phong đưa tay ra bắt lấy mũi tên Sở Cửu Ca bắn ra, hắn nhìn về thiếu nữ áo đỏ nghênh ngang phía trước nói: "Vị này chính là Sở Cửu Ca Sở tiểu thư rồi! Ngươi càng khiến cho người ta động dung hơn cả trên lệnh truy nã. Chúng tôi cũng không muốn làm tổn thương đến cô nương xinh đẹp như ngươi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn phối hợp, ta sẽ không thương đến ngươi."

Âm thanh của hắn mang theo từ tính, nói chuyện như thể đang nói với người yêu nhất của mình, có thể khiến cho nữ nhi nghe đến mặt đỏ tim run.

Thế nhưng Sở Cửu Ca hoàn toàn không chút hề hấn, cô nói: "Không thể nào! Một là các ngươi cút, không thì tiếp tục đánh!"

"Tiểu cô nương tính khí nóng nảy quá, nhưng ta lại là một người biết thương hương tiếc ngọc, cho dù là ra tay với cô nương ngươi cũng sẽ rất dịu dàng."

Ngay khi chúng chuẩn bị tiếp tục động thủ, đột nhiên một cỗ xe ngựa chạy đến.

Tốc độ cực nhanh, rất nhanh chúng liền thấy một cỗ do tám con linh mã toàn thân trắng như tuyết kéo xe, mỗi một con đều tràn đầy lực lượng.

Xe ngựa cũng cực kỳ hoa lệ, tọa kỵ như vậy ngoại trừ nữ hoàng bệ hạ của Hồng Thiên vương triều, thì chỉ duy nhất một người có, đó chính là..

Xe ngựa gần tiếp cận, bọn họ ở đây đánh nhau sẽ cản đường của người đó.

Một khi chọc giận người đó, kết cục chẳng mấy tốt đẹp gì, đừng thấy người đó ngày thường ôn nhuận như ngọc, trong xương lại cực kỳ lạnh huyết vô tình, cho dù hắn là sủng kỷ của nữ hoàng bệ hạ, cũng cực kỳ cố kỵ người này.

Tạ Phong nói: "Liễu gia chủ, mau tránh ra! Đừng cản đường."

Liễu gia chủ nói: "Đây là xe ngựa của quý nhân nào tại kinh thành, cho dù là quý nhân đi qua cũng không thể cản trở ta bắt lấy ba tên gia hỏa này. Sở Cửu Ca, hôm nay các ngươi dù có thế nào cũng không thoát được đâu."

Liễu gia chủ nhảy ra, để thủ hạ ông ta giữ chân Nhị Lượng, trực tiếp một đao bổ về phía Sở Cửu Ca.

Mà đúng vào lúc đó, một âm thanh phá không truyền ra, một đoan đao cực sắc bén trực tiếp đem một cánh tay của Liễu gia chủ chặt xuống rồi.

"Aaaaaaaaaa!" Cánh tay của Liễu gia chủ bay ra ngoài, máu tươi phun khắp nơi.

Liễu gia chủ phẫn nộ nói: "Là ai? Ai lại dám ám toán ta, chặt đi một tay của ta, đáng chết!"

Tạ Phong đại kinh, hắn hoàn toàn không nghĩ đến, người hạ thủ lại là người hắn không ngờ đến.

Vị này xưa nay không phải không quản việc người khác sao? Sao lại ra tay rồi?

Tứ Sinh cũng ngẩn ra, hắn bói được Liễu gia chủ sẽ mất đi cánh tay, người hạ thủ không phải Nhất Nhất thì cũng là một trong số bọn họ, không ngờ lại là người khác.

"Là Bổn Vương!" Âm thanh bình ổn truyền ra từ trong xe ngựa, Sở Cửu Ca nghe thấy âm thanh này khẽ ngẩn ra.

Một nam tử mặc y phục màu trắng từ trong xe ngựa đi ra, diện mạo tuấn mỹ, ôn nhuận như ngọc, đây là người Sở Cửu Ca cực kỳ quen thuộc.

"Các hạ là?" Liễu gia chủ cũng biết một người có thể khiến cho Tạ phong nghi kỵ như vậy cũng không đơn giản, bị chặt đi cánh tay cũng chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn.

Sở Cửu Ca nhìn về thân ảnh ôn nhuận như ngọc đó nói: "Thất thúc!"

Ngày mà cô rời khỏi Sở gia đi Thái Vân Tông, thất thúc cũng rời khỏi Sở gia.

Người không hề nói với bất cứ ai rằng người sẽ đi đâu, nhưng lại không ngờ rằng lần gặp mặt tiếp theo, sẽ ở Hồng Thiên vương triều.

Sở Cửu Ca nhìn thấy thất thúc của mình đều tốt, thì cũng an tâm rồi.

"Ca nhi.." Nhìn thấy là Sở Cửu Ca, đôi mắt ôn nhu không chút gợn sóng đó của Sở Cẩn Chi lóe qua một tia sáng, hắn đi nhanh về phía Sở Cửu Ca.

Hắn hoàn toàn không ngờ sẽ gặp được Sở Cửu Ca tại nơi này, vừa nãy hắn chỉ nghe thấy có người hô lên tên Sở Cửu Ca, còn mang theo sát ý, hắn liền tiện tay đem cánh tay người đó phế đi.

Người trùng tên không ít, hắn không hề nghĩ đến hắn tùy tiện ra tay, người cứu được lại chính là chất nữ của mình.

Liễu gia chủ có chút bất ngờ, ông nói: "Cái gì? Ngươi là thất thúc của Sở Cửu Ca, rất tốt! Xem ra ngươi là muốn giúp nha đầu này rồi, hôm nay ta liền phế đi ngươi."

Đây là tiểu nha đầu của một tiểu quốc, hắn là thất thúc của cô, thân phận cũng không thể lợi hại đến đâu, Liễu gia ông không cần thiết phải cố kỵ.

Tạ Phong không muốn Liễu gia tự tìm chết còn kéo theo hắn xuống nước, hắn vội vàng cản lại Liễu gia chủ, sau đó hành lễ với Sở Cẩn Chi, "Thuộc hạ Tạ Phong, bái kiến Cẩn Vương điện hạ. Vị này là gia chủ một trong ngũ đại gia tộc Liễu gia chủ, không biết thân phận Cẩn Vương điện hạ, vừa nãy trong lời nói có điều mạo phạm, vẫn mong Cẩn Vương điện hạ đừng để trong lòng."