Chương 9

"Doãn trang chủ, dựa vào năng lực của ngài có thể nhìn ra được người mặc áo đen kia là năng lực cấp mấy không?"

Một nam nhân ôm lấy l*иg ngực đau nhức, khó khăn hỏi người bên cạnh.

Doãn Tây Vinh ho khan hai tiếng, nhìn về phía Mạc Vũ rời đi, bất lực cúi thấp đầu: "Nhìn không ra."

Tất cả mọi người đều nhíu mày, dù có nói thế nào họ cũng là cao thủ ở nhân gian, mặc dù không đến mức tồn tại ở cấp đại thần nghịch thiên gì, nhưng nhiều người như vậy lại bị người mặc áo đen kia gϊếŧ trong nháy mắt. Hơn nữa còn không nhìn ra được cấp độ của người đó! Đúng là núi cao rồi còn có núi cao hơn! Nhưng bọn họ vẫn rất kinh ngạc, tại sao người mặc đồ đen kia lại muốn giúp phượng hoàng? Nhìn động tác của người đó, không giống như muốn bắt nàng ta, người đó cứu nàng ta để làm gì?

Mọi người nghĩ mãi vẫn không ra đành thôi không nghĩ nữa, ngồi xếp bằng tại chỗ mà trị thương.

Mạc Vũ lúc nào cũng có thể trao đổi linh khí với thiên nhiên. Tuy rằng ở nơi này không có linh khí tinh khiết như ở nhân gian, nhưng cũng là nơi hiếm gặp, cho nên một lúc sau, thần sắc của Mạc Vũ cũng dần dần bình thường trở lại. Nàng biết rõ nâng cao năng lực không phải là một chuyện đơn giản, nàng hiểu tầm quan trọng của việc này, vậy nên, nàng cần phải làm gì đó, không thể đến đây một chuyến vô ích được?

Tốc độ của Mạc Vũ không nhanh lắm, giống như đang tản bộ. Nàng thực sự như dạo chơi, khu rừng này rất xanh tốt, nó tỏa ra hương thơm tươi mát khắp mọi nơi khiến nàng thích thú.

Người ta thường nói hoa càng đẹp thì càng độc, nhưng không hiểu vì sao, khi nhìn thấy một đóa hoa tím nhạt trong bụi cây xanh tươi tốt, nàng không thể ngăn bước chân mình mà tiến về phía nó.

Nhìn kỹ, hóa ra là hoa Linh Lan, loài hoa mà nàng yêu thích nhất. Nhìn vật chợt nghĩ đến người, khi đó ông nội còn sống, nàng thì đang học cao trung năm nhất, giống như một thiên sứ vui vẻ, vô lo vô nghĩ. Dáng vẻ tuyệt thế tràn đầy hơi thở của tuổi trẻ, nhưng bây giờ... Nàng không khỏi thở dài, tay phải bất giác đưa ra, trên nền áo choàng đen làm tôn lên bàn tay nhỏ bé trắng nõn, tươi tắn như vậy tương phản giữa đen và trắng thật rõ nét, làm người ta không nén nổi ngạc nhiên.

Nụ hoa đó vừa mới chớm nở nhưng khi bàn tay nàng vừa chạm vào thì nó ngay lập tức lại nở rộ một cách kỳ diệu. Những bông hoa nở rực rỡ, với tầng tầng lớp lớp cánh hoa, dựa vào mắt thường có thể nhìn thấy được tốc độ nở của nó. Trong nhụy hoa lại ẩn giấu một viên ngọc màu tím trong suốt.

Nó tỏa ra ánh sáng màu tím chói lọi, lấp lánh những màu sắc kỳ lạ, một màu tím mê hoặc như vậy nhưng lại vô cùng tĩnh mịch.

Mạc Vũ vươn tay, nhẹ nhàng lấy viên ngọc màu tím đó ra, thầm nghĩ: Đây là vật gì?

"Đây là "Lan Linh vĩnh cửu", linh hồn của hoa lan, tinh hoa của đất trời và là căn nguyên của vạn vật!"

Khi Mạc Vũ còn đang suy nghĩ, giọng nói của phượng hoàng từ phía sau nàng truyền đến. Vài lần niết bàn trùng sinh, phượng hoàng đã sớm có thể hoá thành hình người. Dáng người mảnh mai, uyển chuyển dưới bộ y phục bó sát càng thêm chói mắt, khuôn mặt trắng nõn khiến người ta sững sờ, đôi môi đỏ tươi là một sự tương phản cực đại, mái tóc vàng rực buông sau đầu, một nét cười, một cái nhíu mày đều làm người ta say mê, yêu thích!

Mạc Vũ không quay đầu lại, trong chiếc vòng tiếp tục thu thập thông tin liên quan đến"Linh Lan vĩnh cửu". Nhưng ngay cả trong sách cổ cũng chỉ tìm được như câu mà Phượng hoàng vừa nói, không hơn không kém.

"Đây là bảo vật của Bạo Thạch tộc rơi xuống trần gian. Tính ra cũng có lịch sử bảy ngàn năm rồi, lại chưa từng nghĩ bị ngươi lấy đi."

Phượng hoàng ung dung nói nhưng không giấu được sự ngưỡng mộ trong đó. Nhưng cũng không còn cách nào, vật này có linh tính, nhìn thấy Mạc Vũ mà nở hoa liền nhận nàng làm chủ nhân, nàng ta có muốn đoạt cũng đoạt không nổi. Vả lại, nàng ta cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ đoạt đi thứ gì đó của Mạc Vũ.

Mạc Vũ đem nó đặt vào trong chiếc vòng, nhìn phượng hoàng: "Ngươi đi theo ta làm gì?"

Bị thân ảnh nhỏ nhắn yêu kiều như vậy nhìn chằm chằm, phượng hoàng lại cảm nhận được chút hàn ý, khẽ nhún vai, "Ta muốn nhận ngươi làm chủ nhân."

Mạc Vũ không nói lời nào, cũng không ai biết biểu cảm của nàng dưới chiếc mũ rộng vành như thế nào. Nhưng nhìn kĩ ánh mắt của Mạc Vũ, cho dù xuyên qua mạng che,vẫn khiến Phượng hoàng sửng sốt. Phượng hoàng âm thầm đánh giá về thân phận của nàng, nghe giọng nói, tuổi cũng không lớn lắm, nhưng mà, rốt cuộc là ai mới có thể có năng lực lớn như vậy?

Có lẽ vì điều này, không ai nghĩ rằng nàng lại là sự tồn tại nghịch thiên đó, đứa con gái của ma và thần.

"Nói đi, mục đích của ngươi!"

Mạc Vũ xoay người lại, nhìn các loại hoa cỏ cây cối khác nhau trong rừng, nàng lại không chút hứng thú. Phượng hoàng, một trong tứ đại thần thú thượng cổ, vậy mà lại muốn nhận nàng làm chủ nhân? Cho dù Mạc Vũ đã cứu nàng ta, nàng ta cũng không thể nào báo ân như vậy được.

"Ta... Vì cứu chồng ta." Lời nói của phượng hoàng làm cho Mạc Vũ dừng bước, tựa như đang chờ nàng ta nói tiếp.

Phượng hoàng dường như không muốn nhắc đến đoạn quá khứ này, vân vê mái tóc rối bên tai, thở một hơi dài: "..."

Nghe xong những lời của phượng hoàng Noãn Thu, trong tim Mạc Vũ sinh ra một cảm giác phức tạp. Noãn Thu là đứa con dòng chính của gia tộc Phượng Hoàng, cũng là thiên tài ngàn năm khó gặp, không nghĩ lại kết hôn với người của tộc Thiên Điểu. Phượng hoàng và tộc Thiên Điểu đã đối địch nhau hàng vạn năm, hơn nữa còn có ân oán sâu đậm. Phượng hoàng là một trong tứ đại thần thú thượng cổ vậy nên ngồi vững trên ngai vàng của loài chim, nhưng tộc Thiên Điểu không cam lòng đứng phía sau, vì ngai vị đó, không biết có bao nhiêu Phượng hoàng, Thiên điểu phải chôn vùi ở nơi đây. Thân là thiên tài của hai tộc khác nhau, tình yêu của họ, đã được định trước sẽ không có kết quả, cũng được định trước sẽ giống như tình yêu của Mạc Minh và Diệu Âm, là một bi kịch.