Chương 10

Trên người Mạc Vũ có ma khí, cũng có tiên khí. Phượng hoàng Noãn Thu cũng là người thức thời, vì vậy, nàng ta mới hạ quyết tâm. Quan trọng hơn là, nàng ta không thể đợi nữa, thật sự không thể đợi được nữa rồi. Cho dù nàng ta có phải bỏ hết tất cả cao ngạo của mình, từ nơi hào quang vạn trượng quỳ gối trước Mạc Vũ, chỉ cần nàng có thể cứu chồng của nàng ta, thì bất cứ chuyện gì nàng ta cũng có thể làm.

Đối với phượng hoàng, đây là một quyết định lớn biết bao. Noãn Thu sẵn sàng buông bỏ hết tất cả kiêu ngạo của mình, chỉ cần có được chút hy vọng. Nếu như nàng ta không nhờ Mạc Vũ, thì với thời gian vài năm, nàng ta cũng không có cách nào đối phó lại toàn tộc Thiên Điểu. Noãn Thu cầu cứu, biết đâu còn có thể có một tia hy vọng sống. Vì vậy, nàng ta nhất định phải nắm lấy cơ hội này, dốc hết toàn lực của mình!

Mạc Vũ không khỏi thở dài: "Tình yêu là thứ làm tổn thương lòng người."

Có lẽ hoàn cảnh của họ với Mạc Minh và Diệu Âm quá giống nhau nên Mạc Vũ không nhẫn tâm từ chối. Đúng là thế sự vô thường, ông trời, rốt cuộc là đang trêu đùa ai đây?

"Đi thôi." Mạc Vũ lạnh lùng ra lệnh, nhưng nàng lại không cùng cô kí khế ước. Noãn Thu nghi hoặc, nhịn không được mà mở miệng hỏi Mạc Vũ đã đi cách xa cô một đoạn: "Ngươi vẫn chưa kí khế ước bằng máu với ta mà?" Lấy máu để viết khế ước, suốt đời không thể thay đổi.

Mạc Vũ vẫn tiếp tục đi, mở miệng nói có chút trêu đùa: "Ngươi muốn kí?"

"Không không, ta đương nhiên không muốn." Noãn Thu ngẩn người hiểu ra, vội vàng đuổi theo: "Chờ ta với!"

Hai người đi cạnh nhau, Noãn Thu cảm thấy yên lặng như vậy rất xấu hổ, liền bắt chuyện: "Tên của ngươi là gì? Ta vẫn chưa biết."

"Vũ." Mạc Vũ hiện tại vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng Noãn Thu, nàng cũng không muốn chuốc lấy phiền phức, vì vậy chỉ một chữ "Vũ" là được rồi.

Noãn Thu bĩu môi, cũng không tiếp tục truy hỏi nữa.

Mạc Vũ cũng muốn nhắc nhở bản thân mình, rốt cuộc là ai đã khiến gia đình họ phải phân ly, khiến nàng phải sống một cuộc sống ngột ngạt, khốn khổ như vậy, thậm chí còn không thể nói ra thân phận của mình.

Nàng không có tâm trạng ở lại Cổ Cảnh Chi Lâm nữa, chi bằng bây giờ ra ngoài trước, nghe ngóng một chút về nơi này.

Nhìn dáng vẻ Noãn Thu nổi bật như vậy liền nói: "Ngươi có thể đổi y phục không?"

Như nhìn ra được ý của Mạc Vũ, cô hỏi lại: "Rất phô trương?"

Mạc Vũ gật đầu, quả thực là như vậy.

"Ngươi một thân đen sì, so với ta còn phô trương hơn." Noãn Thu liếc mắt nhìn Mạc Vũ, cảm thấy bản thân mình chưa là gì.

Vẻ mặt Mạc Vũ liền thay đổi, quả nhiên có vấn đề. Nàng chỉ mới bảy tuổi, nếu như không có chiếc áo choàng và chiếc mũ rộng vành này, nàng phải làm thế nào?

"..."

"Không đúng, ta ít nhất cũng lớn hơn ngươi ngàn tuổi, ngươi phải gọi ta là tỷ tỷ, điều này..." Noãn Thu hơi do dự, tuổi của cô có thể làm tổ tông của Mạc Vũ rồi. Tuy rằng nói vậy, nhưng bỗng dưng có một "đệ đệ" cũng rất vui. Cứ nghĩ, sau này cô phải gọi Mạc Vũ là chủ nhân, ai ngờ, cuối cùng lại là "đệ đệ".

"Hử?" Mạc Vũ gằn giọng, khiến Noãn Thu bất giác ngậm miệng lại. Thôi được, ngươi là ông nội, đã được chưa.

Tóc của Noãn Thu vẫn vàng óng chói mắt như vậy, chỉ là đã được cột lại sau đầu, so với trước đó đã tốt hơn nhiều rồi. Nàng ấy như thế này giống như quý tộc ở Châu Âu, nếu như mặc thêm chiếc váy công chúa vậy thì thực sự sẽ là nữ thần giữa vạn người rồi.

Mạc Vũ không giấu giếm Noãn Thu chuyện nàng là nữ nhi, nhưng nàng không muốn nói cho người khác biết. Một là, nữ tử chung quy có rất nhiều thứ bất tiện, hơn nữa ai cũng biết con của Mạc Minh và Diệu Âm là con gái, nếu như nàng cải trang thành nam nhân, vậy thì xác suất bị phát hiện ra có phải sẽ nhỏ hơn?

Chất liệu vải quần áo mà hai người mặc cũng được xem là hạng trung, trang phục cũng không có gì là nổi bật. Diện mạo của hai người là đủ khác biệt, nếu trang phục cũng quý giá, sợ rằng người khác sẽ điên mất thôi.

Đi dạo trên đường lớn, Mạc Vũ có cảm giác như đang ở thành phố Thượng Hải, phồn hoa như vậy.

Hai người mua một tấm bản đồ ở cổng thành mới biết nơi đây gọi là: Tân Quyển. Có thể nói đây là thành thị buôn bán phồn hoa bậc nhất ở trong toàn bộ phía Tây Đại Lục.

Noãn Thu vẫn mặc bộ y phục đỏ rực, đã thu lại không ít ánh nhìn. Nhưng tấm màn che mặt bên ngoài lại càng bắt mắt hơn. Bên trong tấm màn che đó là một đôi mắt quyến rũ càng khiến cho người ta mê đắm. Đôi môi đỏ tươi khẽ mỉm cười, mái tóc bị gió thổi tung càng thêm mờ ảo. Mọi thứ đều có sắc vàng, khiến người ta cảm nhận được sự cao quý tự nhiên giống như một vị thần bất khả xâm phạm.

Mặt khác, Mạc Vũ lại mặc một bộ nam phục màu xanh da trời chỉnh tề, mái tóc được cột gọn gàng sau đầu bằng một sợi vải màu xanh. Khuôn mặt trắng nõn đầy nghiêm túc, không có chút cảm xúc nào. Nhưng tướng mạo đó lại làm cho người ta sinh lòng yêu thích.

Sự tương phản lớn như vậy, làm cho người qua đường quay đầu lại nhìn hai người ngày càng nhiều.

Noãn Thu không có phản ứng gì cả, nàng vốn là phượng hoàng, vốn nên được loài người nhìn mình với ánh mắt ngưỡng mộ như vậy, nhưng mà Mạc Vũ thì khác, nàng hành sự khiêm tốn, như thế này nàng thật sự không cách nào thích ứng.

Hai người vào một quán trà ngồi xuống.

"Hai vị, muốn gọi gì?"

Noãn Thu vân vê chiếc bát trên bàn, nhìn tiểu nhị, hướng về phía Mạc Vũ bĩu môi, ra hiệu: đừng hỏi ta, hắn mới là lão đại.

Tiểu nhị bị động tác của Noãn Thu làm cho ngẩn ra. Một lúc sau, mới nhìn qua Mạc Vũ. Nhưng Mạc Vũ cũng không nói gì cả. Thấy vậy, Noãn Thu đành phải đáp: "Cho bọn ta một ấm trà Phổ Nhĩ, thêm vài món điểm tâm nữa đi."