Chương 29: Hai điều khác thường

Noãn Thu quay lại nhìn mọi người, vốn có vóc dáng mê người hơn nữa còn có ánh mắt mị hoặc làm cho đại bộ phận người ở đây ngây ngốc.

"Đệ đệ, đến đây." Noãn Thu trao cho Mạc Vũ một ánh nhìn quyến rũ. Mạc Vũ bất đắc dĩ đi tới.

Tất cả các lão sư đều trợn tròn mắt nhìn dụng cụ, cái này, cũng khác thường?

Sự thật chứng minh, đúng vậy!

Mới bảy tuổi đã ở cấp huyền thanh. Có lẽ việc huấn luyện thường xuyên mấy ngày nay cùng với những gì Noãn Thu vừa làm khiến trong lòng Mạc Vũ hưng phấn một cách khó hiểu. Vừa định thu tay về, mọi người liền thấy màu xanh nhạt bốc lên, dần dần thành màu lam.

Mẹ kiếp! Như vậy mà cũng có thể thăng cấp được, mọi người yếu tim còn chưa tiếp nhận được chuyện của Noãn Thu mà trong thời gian ngắn lại đã xuất hiện thêm một đệ đệ bảy tuổi kia nữa. Mạc Vũ chớp mắt bình tĩnh, tăng thêm một cấp, thật không công bằng!

Mạc Vũ bình tĩnh mở tay, đặt lên trên mặt vật kia.

Trên màn hình vốn màu trắng, hiện ra một dây leo màu xanh lục bảo quẩn quanh phía trên màn, bối cảnh lại biến thành đại dương mênh mông bát ngát, một con thuyền mộc lênh đênh giữa đại dương, mũi thuyền có một ngọn lửa. Sau đó, cả bầu trời đầy vàng rơi xuống...

Mạc Vũ sững sờ ở đó, nàng muốn ở trước mặt nhiều người như vậy túm một phen. Nhưng, dụng cụ này cố định, trong thân thể có nguyên tố gì thì sẽ hiện ra chữ đó.

Sao còn có thể vẽ tranh?

Noãn Thu đã không nín được mà cười, tiếng cười giòn tan khiến mọi người tỉnh lại.

"Mời, mời vào!" Lão sư của học viện Nặc Tư khẩn trương mà nói lắp.

Hai người sóng vai đi đến: "Chuyện gì vậy?" Âm thanh Mạc Vũ rất nhỏ dường như chỉ để Noãn Thu nghe thấy.

"Ta không muốn chiếm lấy sự nổi bật của đệ thôi." Noãn Thu ung dung nói, ý cười trên mặt rõ ràng.

Mạc Vũ đành chịu, cũng không biết nên nói gì. Noãn Thu là vì tốt cho nàng, nhưng, cô thật sự không nghĩ tới náo động như vậy, thôi, đã như vậy rồi thì cứ tuân theo tự nhiên đi.

"Đi tới bảng chỉ dẫn nhập học. Ngày mai lại đến"

Mạc Vũ và Noãn Thu đi tới, dĩ nhiên là thẻ bài bằng ngọc trắng, nhiều đệ tử như vậy, học viện Nặc Tư quả nhiên rất hào phóng.

Người nọ cầm con dao nhỏ khắc những chữ ban đầu viết bằng bút lông.

Khắc chữ đẹp như vậy ắt hẳn cũng là bổn phận.

Cầm lấy thẻ bài của chính mình, hai người liền rời đi.

"Hai vị." Một nam tử đứng trước mặt bọn họ: "Viện trưởng của chúng tôi cho mời."

Noãn Thu nhướng mày, thấy Mạc Vũ đi, cô cũng đi theo.

Năng lực của Noãn Thu rất cao, nhưng bộc lộ tài năng như vậy nàng không biết là tốt hay xấu, hơn nữa vừa mới nhập học đã thu hút ánh mắt của rất nhiều người.

Noãn Thu là phượng hoàng cao ngạo, nhưng Mạc Vũ lại không phải. Bọn họ không giống nhau, Mạc Vũ muốn sống, mà còn là sống thật tốt dưới mắt thần giới! Cho nên nàng dường như không thu hút được nhiều sự chú ý của mọi người.

"Các người là Noãn Thu và Mạc Vũ?"

Hai người đều không nói.

Y phục màu xanh được mặc trên cơ thể như cây tùng, tóc trắng thể hiện tuổi tác. Trong giọng nói có khí thế không thể khinh thường.

Lão quay đầu: "Anh hùng xuất thiếu niên, các người là thiên tài hiếm gặp!"

"Ta muốn biết, các người tại sao lại muốn tới nơi này?"

"Học tập." Mạc Vũ đơn giản đáp lại, bắt gặp ánh mắt thâm thúy của lão nhân, đôi mắt to trong veo như muốn nhấn chìm mọi thứ vào trong hồ.

Trong sự bình tĩnh, lộ ra sát khí! Sát khí hết sức căng thẳng!

Lão nhướng mày, rất nghi ngờ chuyện một chút năng lực cũng không thể hiện ra, lại còn có thể bình tĩnh như vậy.

"Lão đầu, không còn chuyện gì cần thì chúng tôi đi trước." Noãn Thu nhẹ nhàng nói, nhưng chính nàng không biết vị đang ở trước mặt là mười cao thủ của toàn bộ Tây phân đại lục lúc trước.

Lão không có sinh khí, gật đầu: "Ngươi có tư cách nói chuyện với ta như vậy. Ta, không mạnh bằng ngươi."

Noãn Thu sửng sốt, bĩu môi, lời hắn nói như nói mình là người xấu.

"Ta cũng không có ý gì khác, có chuyện gì để mai nói, ta và đệ đệ còn đi ăn cơm.”

Lão gật đầu, Noãn Thu là cao thủ mạnh nhất mà lão từng gặp. Nhưng hắn nhìn ra được, dụng cụ kia chưa thể hiện rõ sự thật, Noãn Thu chắc chắn vượt qua.

Hai người trở về khách điếm ăn cơm. Ở trong phòng hai người ngồi đối diện, Noãn Thu nhìn tứ phía mới nhỏ nhẹ mở miệng: "Mạc Vũ, đệ, giận rồi à?"

Mạc Vũ lắc đầu.

"Nhưng, đệ..."

Mạc Vũ cắt ngang: "Noãn Thu, để đệ yên tĩnh một chút được không?" Với yêu cầu ngữ khí như vậy, Noãn Thu cũng chỉ có thể đáp ứng.

Noãn Thu rời đi, Mạc Vũ cảm thấy năng lực của bản thân bây giờ không đấu được thần giới. Hơn nữa giờ nàng không thể liên hệ với Ma giới, cho nên, nàng chỉ có thể dựa vào chính mình!

Nàng và Noãn Thu cải trang một chút, nàng vẫn là cái áo choàng đen, mũ đen. Sau đó, cả hai lên đường đến nơi đăng ký lính đánh thuê.