Chương 28: Học viện Tư Nặc

Người như nàng cũng có lúc trải qua cảm giác bất lực này. Loại cảm giác đầu óc trống rỗng này làm cho nàng phát cuồng.

Đột nhiên từ một điểm xông tới mười cái đuôi rắn. Mạc Vũ ngẩn người, đuôi rắn đâm thẳng vào bụng nàng!

"Phụt!" Một ngụm máu tươi theo đuôi rắn phun ra, để lại một vũng máu trên mặt đất.

Bình tĩnh, cuối cùng cũng bình tĩnh, nội tâm của Mạc Vũ lặng xuống.

Mạc Vũ cười khổ: Bản thân nàng, phải chết?

Cứ thế thoải mái, cứ thế thản nhiên đối mặt với cái chết, không một chút sợ hãi. Nhưng nàng vẫn như cũ vẫn không cam lòng…

Nàng nắm chặt hai tay, ánh sáng tím xung quanh nàng, nàng biết mùi thơm vừa rồi là . Hiện tại bản thân nàng phải bình tĩnh, phải thật bình tĩnh.

Nàng chịu đau ngồi xếp bằng ở một bên, nhắm hai mắt, điều chỉnh hô hấp, linh lực, chân khí của bản thân.

Không biết qua bao lâu, ánh sáng xung quanh nàng biến thành màu đỏ, rồi lại chậm rãi đổi thành màu xanh…

Nàng mở hai mắt.

" Tiểu nữ oa, chúc mừng ngươi vượt qua động sinh tử!"

Theo âm thanh truyền ra, vách tường xung quanh lùi về phía sau, ngay cả vách núi đen nhỏ kia cũng cách xa nàng. Đợi đến cuối cùng thành một nơi trống trải, không có một cái gì.

Mạc Vũ sờ xuống bụng, nhưng lại phát hiện không có vết thương, chỉ có chút máu mà thôi.

Tình huống gì đây? Nàng lại mất trí nhớ?

"Ngươi là ai?" Nàng đã bình tĩnh lại, âm thanh không có chút cảm tình.

"Ha ha" Tiếng cười mạnh mẽ thêm năng lực rất cao: "Tiểu nữ oa, ngươi biết vì sao thăng cấp nhanh vậy không?"

"Không biết."

"Có cá tính." Mạc Vũ trả lời cứng rắn khiến cho người đang nói chuyện hứng thú: "Đó là vì ngươi chiến thắng chính mình! Trên chiến trường tình huống gì cũng có thể xảy ra, nếu ngươi không bình tĩnh được vậy ngươi có thắng cũng bại bởi chính mình. Động sinh tử, sống như chết, chết như sống."

Thanh âm dần dần bay xa, Mạc Vũ đứng lên, vách tường xung quanh lập tức tan biến, vẫn là thảo nguyên hoang vắng ở ngoài kia.

Người nói rất đúng, ở trên chiến trường nàng không thể mất bình tĩnh.

Đột nhiên một trang giấy màu vàng rơi xuống chỗ nàng, hiển nhiên có ghi chép. Mạc Vũ nghi hoặc nhìn chỗ giấy trống, không biết đấy là cái gì. Nàng chạm tay, phía đầu trái lóe sáng: .

Bản đồ?

Nàng đột nhiên cảm giác được bên ngoài có người gọi nàng, vội vàng tìm cách rời đi.

Ra ngoài mới biết, là tiểu bạch hồ gọi nàng.

Ngồi ở trước tiểu bạch hồ, nàng muốn tháo nhẫn, nhưng nhẫn có như nào vẫn không nhúc nhích. Nàng quơ quơ tay phải: "Đây là cái gì?"

Tiểu bạch hồ lắc đầu.

"Ngươi không biết?"

Tiểu bạch hồ gật đầu sau đó vội vàng né ra. Sau đó Mạc Vũ bắt đầu vội vàng rạch vào khoảng không, liền ly khai kết giới.

Nhẫn đã có từ rất xưa, bảo thạch xanh biếc ở trên tản ra khí tức mê hoặc. Mạc Vũ nhìn kĩ, đột nhiên ở mặt dưới phát hiện hai chữ

Trung phân? Tóc?

Mạc Vũ phủ định suy nghĩ này của bản thân. Nơi đây gọi là Tây phân đại lục, vậy Trung phân chính là chỉ Trung phân đại lục sao?

Nhưng nàng chưa từng nghe qua tên của đại lục này.

Trùng hợp thôi, nàng thở dài. Noãn Thu sau khi trở về, Mạc Vũ kể lại sự tình cho cô, Noãn Thu nhìn nhẫn cũng không biết là cái gì nhưng lại khẳng định đó là bảo vật.

"Nếu là hồ ly kia đưa ngươi thì ngươi hãy nhận đi. Tuy hồ ly có thiên tính giảo hoạt, nhưng ngươi cứu nó thì nó sẽ không hại ngươi..."

Mạc Vũ cũng chỉ có thể làm như vậy.

Một tháng sau.

Trải qua một tháng điều trị và huấn luyện, năng lực bản thân của Mạc Vũ lại thăng cấp, hiện tại đã là cấp huyền thanh, so bạn với đồng trang lứa là hạng nhất!

Hôm nay là ngày đến học viện Tư Nặc báo cáo.

Mạc Vũ vẫn một thân mặc nam trang. Vốn nghĩ bản thân như vậy là lo lắng thừa rồi, nhưng Noãn Thu mấy ngày trước nói cho nàng biết thần giới có người lén lút hạ phàm. Noãn Thu ở bát quái biết được tin này nhưng cô lại không biết, điều này quan trọng nhường nào đối với Mạc Vũ.

Thần giới thật sự phải đuổi cùng gϊếŧ tận hay sao?

Mặc dù bọn họ thân là nữ nhân, phạm vào cái gọi là luật trời kia cũng nhẫn tâm xử sao? Không giống Trầm Hương cứu mẹ, phụ thân của nàng là ma vương, mấy vạn năm qua đối đầu với thần giới!

Mặc áo choàng màu xanh làm cho thân ảnh nhỏ bé của nàng rất có khí phách, có cảm giác cao cao tại thượng, khó mà làm ngơ. Mặc dù nàng muốn che giấu nhưng nàng là con gái của ma vương, hậu duệ thần giới, nàng với khí chất vốn có, làm thế nào đều vô phương biến mất.

Cổng học viện Tư Nặc, người xếp hàng dài.

Ở cổng lớn có một bàn dài chừng tám thước, xung quanh có rất nhiều học viên cấp cao ở học viện Tư Nặc đang thực hiện kỷ luật.

Phía trên có một dụng cụ đo cấp bậc linh lực, còn có dụng cụ nhìn ra thiên phú. Hàng năm, người báo danh rất nhiều, trải qua từng cấp sàng lọc, đến cuối cùng chỉ có một nghìn đệ tử đủ tư cách nhập học. Cả đại lục triệu dân chỉ tuyển một nghìn người, đây là cạnh tranh khắc nghiệt cỡ nào chứ!

Ở trường này, không phân biệt tuổi tác, chỉ phân năng lực. Sắp xếp lớp dựa theo năng lực. Dù có là một người 80 tuổi, hay là hoàng thân quốc thích thì vẫn phải tuân thủ quy định nơi đây.

Ngày hội chiêu sinh diễn ra trong năm ngày, Mạc Vũ và Noãn Thu ngày cuối mới đến.

Sắp rồi, sắp đến nàng rồi, nàng tùy tiện nhìn mắt người ở cửa, cười lạnh lùng. Thật trùng hợp, không ngờ người nàng gặp ở trong Cổ Cảnh Chi Lâm, có hai người còn là thầy ở đây. Mạc Vũ nghĩ, nàng không nhất thiết phải học, không những không phải đối thủ Noãn Thu, mà còn bị nàng làm cho bị thương, nàng còn phải gọi họ một tiếng lão sư? Thật nực cười! Nghĩ đến là muốn bỏ đi.

"Làm sao thế?" Noãn Thu xếp cùng hàng với nàng vội hỏi.

Lúc này, Noãn Thu cũng thấy những người đó, Mạc Vũ là vì những người đó từng làm cô bị thương mà muốn rời đi sao?

Noãn Thu ghé vào tai Mạc Vũ nhỏ giọng nói: "Sao, còn sợ ta bị bắt nạt à?"

Mạc Vũ liếc cô một cái không nói gì.

Noãn Thu cười, đứa nhỏ này, còn biết suy nghĩ cho cô ư, chuyện tốt, là chuyện tốt!

Lão sư này thật kiên nhẫn, người báo danh nhiều như thế, từng người từng người qua.

Cuối cùng cũng tới Mạc Vũ và Noãn Thu.

Hiện tại, khi tay thon dài trắng nõn của Noãn Thu đặt trên dụng cụ, mọi người đều sợ ngây người.

Dụng cụ đo linh lực lại thẳng lên tới đỉnh mà lại có hướng đi lên tiếp. Cấp cao nhất của dụng cụ này là cấp Trụ, trời ạ, một nữ hài tử mười bảy tuổi lại có năng lực như vậy?

Càng dọa người còn ở phía sau, khi tay nàng đưa đến dụng cụ đo thiên phú, phản ứng đầu tiên của mọi người chính là dụng cụ hỏng rồi.

Trên dụng cụ có một mặt đồng hồ lớn, năm loại nguyên tố kim mộc thủy hỏa thổ đều hiện ở trên mặt.

"Đây..."

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, đừng nói đến học viện Tư Nặc, cả cái Tây phân đại lục này cũng không tìm thấy người kinh khủng đến vậy.