Chương 30: Lính đánh thuê Thí Thiên

Không ngờ lại có nhiều người ở đây như vậy. Mạc Vũ và Noãn Thu lập tức liền thu hút sự chú ý của người khác. Noãn Thu lập tức đi tới nhóm đăng kí. Vẫn may, người tới đăng kí không đông.

Mạc Vũ đứng bên cạnh nhìn, chỗ này chia thành nhiều bộ phận: đăng kí, nhận nhiệm vụ, giao dịch, khen thưởng nhiệm vụ.

“Vũ.” Noãn Thu ở bên kia gọi nàng, Mạc Vũ đi tới, hỏi thầm.

“Tên là gì?”

Tên? Mạc Vũ không muốn nói tên, nhưng lại đột nhiên nói ra: “Thí Thiên!” Thân hình nhỏ nhắn nhưng có khí phách, người bình thường không thể coi nhẹ, tiếng nói mạnh mẽ lạnh lùng chấn động toàn trường.

Noãn Thu đỡ lấy mạng che mặt, khóe mắt lóe lên gì đó…

Chọn tên này quá mức ngang ngược, gặp phải những ánh mắt khác thường. Noãn Thu không để tâm tới người khác, nhưng nàng thật sự rất muốn biết Mạc Vũ làm tất cả chuyện này vì cái gì.

Thí Thiên, đã là tên thứ ba của Vũ. Thân phận không giống nhau có những tên gọi khác nhau, Vũ, nàng rốt cuộc muốn làm cái gì?

Hai người cũng không nhận nhiệm vụ gì, cầm quyển rồi quay về. Trước tiên vẫn là tìm hiểu về hiệp hội lính đánh thuê rồi tới nhận nhiệm vụ.

Hai người lạnh lẽ trở về khách điếm, đọc sách.

“Không có gì muốn hỏi?” Đứa trẻ 7 tuổi hỏi, nhưng có chút ra lệnh trong ngữ khí.

Noãn Thu nở nụ cười quyến rũ, nhìn Mạc Vũ, đôi môi hồng khẽ mở: “Không có.”

Mạc Vũ liếc mắt nhìn Noãn Thu không nói gì nữa.

Lính đánh thuê Thí Thiên chỉ vỏn vẹn trong lúc đăng kí đã có thêm tên gọi, nhưng đa số mọi người cho rằng nàng là không biết lượng sức. Qua nửa canh giờ Mạc Vũ mới đi tới chỗ hiệp hội lính đánh thuê liền gặp chuyện phiền toái.

“Ngươi chính là cái tên Thí Thiên gì đó?” Giọng nói ngạo mạn khiến Mạc Vũ nghe thấy không được thoải mái. Nàng vô thức nhíu mày, nhưng không thèm để ý người nói. Đi tới bên cửa sổ nhận nhiệm vụ.

“Xin chào, xin hỏi, ngài muốn nhận nhiệm vụ cấp mấy?”

Không hổ là người của hiệp hội lính đánh thuê, bất luận là ai cũng đối xử lễ độ như vậy.

Mạc Vũ đã xem xong sổ tay nhập môn, từ cấp 1 tới cấp 10 không phân biệt. Nàng không quá kiêu ngạo: “Cấp 5.”

Cấp 5 trở lên thường đều là toàn đội đi chung, nhưng nàng chọn cấp 5 thì tự mình đi…

Lại là lời chế giễu của nam nhân: “Cho dù là 10 người như ngươi cũng đừng nghĩ qua được nhiệm vụ cấp 5.”

Nam tử cũng là một lính đánh thuê, chỉ là đội lính đánh thuê của bọn họ đẳng cấp cũng không quá cao, làm nhiệm vụ cấp 5 tốn rất nhiều lực lượng, hiện tại đội lính đánh thuê của họ chỉ còn hai người, lần này nhận nhiệm vụ đã tiếp cận năng lực cao nhất của bọn họ… …

Không chỉ là nam tử, tất cả những người có mặt đều có chút cảm nghĩ bất đồng.

Mạc Vũ cầm lấy bài tử, thản nhiên rời đi.

Nàng có cảm giác, trên một cái lầu cách đó không xa, có một cặp mắt đang nhìn nàng.

Nàng lợi dụng bản thân có thể dùng năng lực tương thông với tự nhiên trốn được người đang nhìn nàng.

Trở về khách điếm, nàng và Noãn Thu thay quần áo đi tới học viện.

Có thể nói cả hai người đã thẳng tiến đến bầu trời, lập tức trở thành nhân vật quan trọng trong học viện. Không đề cập tới năng lực dị thường, hơn nữa tướng mạo xinh đẹp không khỏi khiến người khác thán phục.

Mạc Vũ là người lạnh lùng thản nhiên, còn Noãn Thu không giống vậy, ánh mắt cô giống như ngọn lửa đang bùng cháy!

Một nóng một lạnh khiến người khác không khỏi ngưỡng mộ, đố kị và ghen ghét!

“Ta muốn cùng đệ đệ ta chung một lớp” Noãn Thu ôm chặt Mạc Vũ không buông, một bộ dáng đáng thương.

Nhưng ai cũng biết toàn bộ Tây Phân đại lục hầu như chẳng có ai là đối thủ của nàng. Ngày đó kim chỉ nam luôn hướng lên trên, bọn họ không thể không biết điều đó đại diện cho cái gì.

Không còn cách nào, bởi vì hai người đều là cao thủ, cho nên học viện phân bọn họ vào lớp trọng điểm chỉ có hơn 30 người.

Học viện bảo bọn họ sáng mai đi học.

Nghĩ rằng còn hơn hai tiếng mới tới buổi tối, Mạc Vũ và Noãn Thu quyết định đi xem xem nhiệm vụ cấp 5 rốt cuộc là như thế nào. Hai người tốc độ như gió tới một nơi cách bọn họ hơn hai trăm dặm. Theo sự điều khiển của bài tử, nhiệm vụ của bọn họ là ở đây.

Tất cả đội lính đánh thuê đều do hiệp hội lính đánh thuê quản lý. Chỉ khi nào đạt được đẳng cấp nhất định mới có thể có được tự do nhất định, đương nhiên cũng là do năng lực quyết định.

Bài tử trong tay cuối cùng cũng hiện lên nhiệm vụ

“Ma thú?” Mạc Vũ có chút chần chừ, nàng, cũng coi như một nửa là ma.

“Yêu tu luyện không tốt có thể rơi vào ma đạo.” Noãn Thu ở bên cạnh giải thích.

“Xem như ma không?” Mạc Vũ nói xong mới phát hiện bản thân vừa hỏi một câu thật vô nghĩa.

Noãn Thu do dự: “Chỉ là rơi vào ma đạo nhưng không thuộc ma giới quản.”

Mạc Vũ gật đầu, không còn chút phân vân nào.

Noãn Thu nhìn xuống Mạc Vũ, cái đồ tiểu tử này, từ lúc nào cũng biết “do dự” hả?

Ma thú cấp 6 đối với hai người họ thì rất đơn giản, chưa được bao lâu đã trở về rồi.

Nhưng lúc bọn họ trở về chỗ lính đánh thuê, lại không biết bản thân nổi tiếng thêm lần nữa.

Vốn trong phòng chỉ có chút tạp âm, nhìn thấy hai người họ bước vào, lập tức trở nên ồn ào. Mạc Vũ vẫn rất bình tĩnh đặt bài tử và tinh hạch tới chỗ cửa sổ của phần thưởng nhiệm vụ. Người ở cửa sổ cũng rất kinh ngạc, từ chỗ này tới hiệp hội lính đánh thuê của bọn họ bao gồm đồng cỏ, ít nhất cũng mất nửa ngày, nhưng hai người họ sao lại nhanh như thế.

Trên bài tử thật sự ghi lại hai người họ đã tới . Cho nên, bọn họ chẳng có gì để nói, sau khi giải quyết nhận thưởng, Mạc Vũ lúc này cảm thấy bài tử của nàng xuất hiện dòng chữ “5 điểm”.