Chương 26: Vào động sinh tử

Mạc Vũ nhìn mắt Noãn Thu: "Tỷ muốn ta đi?"

"Dĩ nhiên rồi, học viện Nặc Tư thực sự không tồi, hơn nữa còn có rất nhiều sư phụ cũng đều rất có năng lực, lại nói về..."

"Giúp đệ báo danh đi."

"Hả?" Noãn Thu choáng váng, hôm nay đứa nhỏ này sao lại biến hóa nhanh như vậy, nhưng cũng liên tục gật đầu: "Được được được."

Hai người ở lại khách điếm, chuẩn bị sáng sớm hôm sau đi báo danh.

Đêm tối bao phủ, một nam tử khoác áo choàng màu xanh đậm, tức giận quát lớn người đang quỳ gối trước mặt: "Đám phế vật các ngươi, ngay cả một người cũng không tìm được, trẫm giữ các ngươi lại làm gì?"

"Hoàng thượng thứ tội!"

"Hoàng thượng thứ tội!"

"Các ngươi..." Lời còn chưa nói xong, thì đã thấy nữ tử đang đi vào. Hắn phất phất tay, ý bảo đám thị vệ lui xuống. Thị vệ sợ hãi cáo lui, âm thầm nhìn thoáng qua nữ tử vừa bước vào, không dám ra tiếng mà đi ra ngoài.

Bên ngoài lại bàn luận không ít.

"Nữ nhân kia là ai vậy?"

"Đúng vậy, hoàng thượng là người trước nay chưa từng vội vàng như vậy."

"Đúng vậy, không thấy sao, lần này chính mình cũng xuất cung rồi."

"Đừng bàn tán nữa." Một người đưa ra lời khuyên: "Đợi bị đánh sao? Đi nhanh đi."

...

Trong phòng, hai người lẳng lặng đứng đó.

Rất lâu sau, nữ tử mới hành lễ: "Tham kiến..."

"Làm cái gì vậy?" Ca Thư Hoành cau mày chạy đến đỡ nàng dậy.

Lâm Mị cười khổ, nghĩ đến việc nàng đường đường là đại tiểu thư Lâm gia hiện tại lại phải lén la lén lút. Thật là tạo hóa trêu ngươi mà. Không biết lúc bị người trong gia tộc biết được sẽ như thế nào nữa.

"Chàng đã đáp ứng với ta, nếu như có một ngày ta mệt rồi, chàng sẽ thả ta rời đi." Âm thanh dịu dàng của Lâm Mị, chứa đựng toàn bộ sự bất đắc dĩ. Nhưng lại gặp phải âm thanh đè nén giận dữ của nam tử: "Nghĩ cũng không được nghĩ!"

Lâm Mị muốn nói gì đó nhưng vẫn không nói gì. Nói rồi có tác dụng gì không?

Tất cả, có đáng không? Nàng, thật sự mệt rồi.

...

Mạc Vũ đang lờ mờ suy nghĩ tại sao nàng không đột phá lên nữa? Cảm giác không có khích lệ, không phát huy được tiềm năng, đang nghĩ có cần ra ngoài tìm kiếm chút gì đó không.

Lúc này, Mạc Vũ nghĩ tới thập vĩ linh hồ kia. Noãn Thu bày một kết giới thả nó ra. Mạc Vũ đi vào kết giới, nhìn thấy con hồ ly nhỏ to hơn bàn tay nàng một chút, đột nhiên cảm thấy rất là đáng yêu.

Tựa hồ cảm nhận được suy nghĩ Mạc Vũ, tiểu bạch hồ kêu lên "u, u", rồi khoa tay múa chân. Nàng tra quyển sách trong vòng tay, căn bản không liên quan đến ngôn ngữ động vật. Nhưng lại có một số sách có kiểu chữ mà ngay cả Noãn Thu cũng chưa gặp qua…

Sống cùng nó cũng được một thời gian rồi, nhờ sự phiên dịch của Noãn Thu, Mạc Vũ cũng đại khái có thể cảm giác được ý tứ của tiểu bạch hồ.

"Ngươi nói ngươi có thể giúp ta đột phá?" Mạc Vũ không dám chắc.

Tiểu bạch hồ chớp đôi mắt đen bóng, dùng sức gật đầu.

Mạc Vũ hơi buồn cười: "Giúp như thế nào?"

Tiểu bạch hồ vươn móng vuốt nho nhỏ ra, bắt lấy tay Mạc Vũ. Mạc Vũ chỉ xem như là chơi đùa cùng với tiểu bạch hồ, cũng liền phối hợp mở tay ra. Không ngờ tiểu bạch hồ nhưng đặt một cái nhẫn nhỏ vào lòng bàn tay nàng.

“Cho ta?"

Ừ ừ, tiểu bạch hồ gật đầu, bày một bộ dáng đáng yêu kiểu mau khen ta đi.

Mạc Vũ cũng không nghĩ nhiều, nếu Noãn Thu đã thu nhận rồi, nàng cũng thu nhận vậy. Đối với Noãn Thu, nàng rất tin tưởng!

Mạc Vũ vừa đeo nhẫn liền cảm giác được một loại áp lực đè nén, đó là một loại năng lực mạnh mẽ, khiến nàng không thể không khuất phục, nhưng sự kiêu ngạo trong lòng khiến nàng cực lực nhẫn nhịn cái loại cảm giác này. Mồ hồi đã sắp đổ đầy trán, cuối cùng, Mạc Vũ cảm nhận được chiếc nhẫn cùng nàng hòa hợp thành một.

Mạc Vũ rất ngạc nhiên, nhìn thấy tiểu bạch hồ cười cười gật đầu, nàng tự nhiên nhắm hai mắt lại, ý niệm đã nhập vào chiếc nhẫn.

Trước mặt là một mảnh xanh biếc. Một bảng hiệu cực lớn treo trên mặt hai cột đá thô to, chữ trên đó làm cho Mạc Vũ rất ngạc nhiên, nhưng cũng tò mò: "Cấm vào" Cái này là bảng hiệu gì đây?

Tình huống gì vậy? Giống như cánh cửa, còn có rất nhiều thị vệ đang đứng xung quanh. Bốn phía một mảnh xanh biếc, rất là đẹp đẽ.

Mạc Vũ còn muốn đi vào, lại bị người ngăn lại, người nọ không nói chuyện, chỉ chỉ lên trên bảng hiệu.Mạc Vũ nhướng mi, trên thế giới này chẳng có nơi nào là nàng không dám vào cả!

Từ giây phút đầu tiên nàng bước vào liền cảm nhận được tinh khí đất trời so với nơi thuần khiết của nhân gian kia càng tinh khiết hơn.Cho nên, nàng nhịn không được gấp gáp muốn biết nơi này rốt cuộc là nơi nào.

Thị vệ không ngăn cản Mạc Vũ nữa. Mạc Vũ nhìn nhìn những người đó, vẫn tiếp tục đi vào. Nàng luôn cảm thấy trong lòng có một cỗ sức mạnh đang kêu gọi nàng, nhất định phải đi vào!

Mạc Vũ liền đi vào. Sau khi vào trong, hình ảnh bên trong thay đổi, căn bản không giống với hình ảnh nhìn thấy bên ngoài, một mảnh cây cối xanh um tùm mà là một bãi cỏ hoang vắng.

Mạc Vũ nhịn lại sự nghi hoặc, đi vào trong. Nơi mà ngay cả một gốc cây cũng không có, tại sao lại có tinh khí đất trời mạnh mẽ như vậy?

Đột nhiên, nàng nhìn thấy có một sơn động: "Động sinh tử"

Bên trong một mảnh đen tuyền không nhìn thấy gì, nàng đắn đo suy nghĩ một hồi lâu vẫn quyết định đi vào.

Nàng đi chưa được mấy bước, bốn phía vụt một cái, cả động liền sáng lên.

Sơn động rộng lớn, nhờ vào vài viên dạ minh châu xung quanh mà sáng lên, nàng càng đi vào trong, càng cảm thấy không hợp lí.

Mạc Vũ nhìn về phía trước... hết đường đi rồi.

Trước mặt là một vách núi, nhưng vách núi rất nông, nông đến nỗi nàng có thể nhìn thấy những con rắn lớn to bằng nàng đang lượn vòng bên trong. Giống như nàng đã quấy nhiễu những con rắn đó. Một con rắn lớn trắng óng ánh như ngọc, bỗng dưng từ dưới trườn lên trên, nhả ra một bức thư dài màu hồng. Mạc Vũ theo bản năng vung tay phải lên, nhưng chính mình lại bị đánh ngược ra ngoài. Các lực tác động lẫn nhau, quả nhiên không sai!

Mạc Vũ lập tức đυ.ng vào tường, ngã ngồi trên mặt đất. Nàng nhìn con rắn cách đó không xa, trong mắt tràn đầy hung dữ!