Chương 25: Nữ nhân kỳ quái

Noãn Thu đã lấy xuống cây tỳ bà kia giúp Mạc Vũ. Tuy Mạc Vũ không biết đàn nhưng nàng có thể giữ lại mà! Hơn nữa, chẳng phải Diệu Âm đã tình cờ gặp phải Mạc Minh ở nơi giống như vậy sao.

Mạc Vũ lấy thỏi vàng ra, đi đến trước mặt chủ quán, đặt ở trên tay hắn. Rồi sau đó, cùng Noãn Thu ra khỏi phòng.

Bá đạo như thế làm cho đám người kia rất mất mặt, xung quanh nhiều người như vậy đang nhìn kìa. Tên dẫn đầu liền cả giận nói: "Thằng nhóc này từ đâu ra, ngay cả món đồ tiểu thư nhà ta muốn cũng dám cướp!"

Mạc Vũ chẳng thèm cùng đám người này so đo, lướt qua bọn họ đi ra ngoài cửa. Những người đó vươn tay ngăn lại, lại bị Mạc Vũ vung tay lên cắt ngang. Tính tình cô tốt không có nghĩa cô không biết giận.

Ngoài việc nói với chủ quán bốn chữ ra, Mạc Vũ cũng không thêm một câu nào, tính cách lạnh lùng như thế thật khiến cho những người còn lại rất ngạc nhiên, tuổi còn nhỏ vậy lại bình tĩnh như thế. Nhưng mà đứa trẻ đáng yêu thế này, tại sao lại không cười một cái nhỉ? Khi cười lên nhất định sẽ rất đẹp...

"Đứng lại!" Âm thanh đáng yêu ngang ngược từ đằng sau vang lên, Mạc Vũ lại như cũ đi về phía trước.

"Bổn tiểu thư kêu ngươi đứng lại!" Âm thanh càng lớn đủ để thể hiện sự tức giận của người nói.

Nhưng Mạc Vũ là ai, trên thế giới này người có thể cướp đi đồ trong tay nàng còn chưa ra đời đâu!

"Ngươi, đi bắt hắn về đây!" Hiển nhiên là tức chết rồi, gầm lên giận dữ với một tên thuộc hạ.

Mạc Vũ đột nhiên dừng lại, nàng cảm giác được năng lực của người phía sau, có lẽ là tuyệt đỉnh cao thủ số một số hai trong cả phía tây đại lục này, nhưng mà, tại sao lại xuất hiện ở đây?

Phía sau là một nữ tử khoác trên người bộ đồ bó màu hồng, thể hiện tài năng uyển chuyển nổi bật của nàng ta, lực hấp dẫn căn bản không kém Noãn Thu. Chỉ là nữ tử này chắc được hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi rồi, Tuy Noãn Thu hơn ngàn tuổi nhưng suy cho cùng mang gương mặt chỉ mới mười bảy mười tám tuổi. So sánh với nhau, vẫn là nàng ta có vẻ trầm ổn hơn.

Tựa hồ rất là nghi hoặc việc Mạc Vũ đột nhiên dừng lại, nữ tử phía sau cũng dừng chân. Mạc Vũ quay đầu, nhìn thật kĩ nữ tử kia. Nữ tử tựa hồ bị nhìn chằm chằm đến mất tự nhiên, nhíu nhíu mày.

"Ngươi thất thần làm gì vậy, còn không bắt hắn?"

Mạc Vũ chẳng thèm quan tâm đứa trẻ đang nói kia, từ lúc cô gái đó đi vào đến hiện tại, Mạc Vũ còn không liếc nhìn nàng ta một cái.

"Cao thủ, không nên ủy khuất chính mình!" Mạc Vũ bình thản nói xong câu đó, sau đó xoay người rời đi.

Âm thanh không lớn, nhưng vẫn có không ít người nghe thấy được. Lần này nữ tử thật sự ngây cả người, nhìn bóng lưng của Mạc Vũ, nghĩ đến ánh mắt của Mạc Vũ vừa rồi, đáy lòng có chút phát run. Đứa bé kia... quả thật không dễ khinh thường, vừa rồi, nàng ta ở trước mặt Mạc Vũ có một loại ảo giác bị nhìn thấu.

"Ngươi làm gì vậy? Tại sao cả một đứa trẻ cũng không bắt được." Cô bé chạy tới, mở miệng chính là dạy dỗ một hồi.

Y phục màu hồng nhạt cùng với gương mặt tinh xảo, khiến cho người ta rất thích, nhưng mày nhăn, lời nói, lại làm người khác có chút phản cảm, nữ hài tử như vậy, sao lại không lễ phép như thế?

Tuy rằng đây là một xã hội tôn trọng kẻ mạnh nhưng cuối cùng vẫn là trưởng bối, cho dù thế nào cách làm của cô bé làm người ta không thích.

Nhưng ai biết nữ tử ngay cả đầu cũng không quay lại, bước đi ra ngoài, căn bản không quan tâm cô bé tức giận ở đằng sau.

"Phụ hoàng!" Một thân ảnh hồng nhạt chạy đến bên cạnh hoàng đế một thân vàng kim, ôm lấy chân của hắn, ủy khuất nói: "Phụ hoàng, vừa rồi Ngọc Nhi bị bắt nạt, còn thị vệ người mới cho con cũng bắt nạt con."

"Ồ?" Hoàng đế buông tấu chương trong tay xuống, ôm cô bé tên Ngọc Nhi lên, nhìn thật kỹ, chẳng phải là chuyện Mạc Vũ giành tỳ bà kia thôi sao.

"Chuyện gì vậy?" Âm thanh nhu hòa, nhẹ nhàng dỗ dành cô bé.

"Chính là chuyện Ngọc Nhi thích một cây đàn tỳ bà muốn mua nó về, nhưng mà có nam hài kia nhìn trúng trước, hắn không cho Ngọc Nhi, con muốn cướp nó về. Nhưng mà thị vệ gì đó căn bản không động, sau đó bé trai kia nói câu gì mà ‘cao thủ, không nên ủy khuất chính mình’ rồi đi mất, sau đó con nói chuyện với thị vệ kia, nàng chẳng thèm để ý mà đi mất luôn. Phụ hoàng, người nói bọn họ có phải đều bắt nạt con không?"

"Ngọc Nhi!" Sắc mặt hoàng đế trầm lại, hô hấp có chút dồn dập: "Thị vệ kia đâu?"

Vốn định mượn dịp này khóc lóc kể lể với phụ hoàng một phen, nhưng không ngờ phản ứng của phụ hoàng thật lớn, có chút sợ, vội vàng trả lời: "Sau khi nàng đi cũng không trở về, Ngọc Nhi cũng không biết nàng đi đâu rồi?"

"Ngọc Nhi!" Lại là một tiếng nghiêm ngặt, lại giống như đang cực lực nhẫn nại gì đó. Hoàng đế nhìn thẳng cô bé, vẻ mặt nghiêm túc: "Ngọc Nhi, chuyện này là con không đúng, vốn là đồ người khác nhìn trúng trước, con không nên cướp, càng không nên để thị vệ mà ta cho con đi cướp! Phụ hoàng để nàng bảo vệ an toàn cho con, không phải cho con giở trò thể hiện của trẻ con!"

"Phụ hoàng…" Ngọc nhi chưa từng thấy phụ hoàng đối xử nghiêm khắc với mình như vậy, nhất thời có chút kinh hãi. Nhưng hoàng đế không cho cô bé có cơ hội nói gì.

"Ngọc Nhi, con là công chúa, nhưng không phải tất cả mọi thứ đều là của con. Chuyện như vậy con phải nghĩ lại đàng hoàng, nghĩ xong rồi mới đến tìm phụ hoàng tiếp." Hoàng đế thả cô bé xuống, gọi nha hoàn ở bên cạnh, phủ phủ tay: "Mang công chúa xuống."

"Phụ hoàng…" Ngọc Nhi còn muốn nói gì đó nhưng lại bị hai nha hoàn giữ lấy, cô bé kêu to: "Phụ hoàng, Ngọc nhi sai rồi, người đừng nóng giận. Hai người các ngươi buông ta ra đi, buông ta ra…"

Âm thanh dần dần đi xa, hoàng đế day day huyệt Thái Dương, rất là đau đầu.

"Cao thủ, không nên ủy khuất chính mình." Hoàng đế lẩm bẩm lời này, nhìn ra ngoài cửa sổ. Mị Nhi, nàng không định ủy khuất chính mình nữa sao? Muốn rời bỏ ta rồi sao?

Nghĩ đến đây, hắn đột nhiên rất sợ.

Bỗng nhiên, hoàng đế đứng lên. Bước đi vội vàng, vừa đi vừa nói: "Trẫm muốn xuất cung, Vương công công, ngươi đi chuẩn bị một chút."

"Dạ."

Mạc Vũ và Noãn Thu đi một hồi, dừng lại ở một tửu lâu, ở đại sảnh lầu hai chọn một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống. Không lâu sau liền nhìn thấy nữ tử kia đi lên theo.