Chương 24: Thập vĩ linh hồ

Noãn Thu đi ra phía trước, vẻ mặt khinh bỉ: "Vừa rồi còn nói cái gì mà báo đáp hết lòng, hiện tại thì như vậy, thật là!"

Nam tử hiển nhiên cũng rất ngại ngùng, nhưng vẫn kiên trì nói: "Các hạ, con hồ ly kia đối với chúng ta mà nói rất quan trọng, chuyện khác chúng ta có thể giúp đỡ, nhưng chuyện này..."

"Đi thôi." Mạc Vũ mở miệng ngắt lời, chuyện của người khác, có liên quan gì đến nàng đâu?

Noãn Thu nhún nhún vai, đi!

Nam tử vươn tay muốn ngăn lại, nhưng bị công tử kia cản lại, vẻ mặt sâu xa nhìn Mạc Vũ và Noãn Thu: "Chúng ta đi."

Trong mắt công tử kia hiện lên một tia lãnh khốc, nơi này có yêu, bọn họ đều không phải đối thủ thì huống chi là hai người kia. Cho nên, bọn họ chỉ ngồi đợi làm ngư ông đắc lợi là được.

Nhưng mà, hắn đã xem thường năng lực của Mạc Vũ và Noãn Thu.

Đi được một lúc, Mạc Vũ dừng chân, Noãn Thu cũng cảm giác được không khí xung quanh có chút biến hóa, hai người đứng lại, vài bóng đen trong nháy mắt vây kín hai người.

"Giao thập vĩ linh hồ ra đây, liền tha cho các ngươi một mạng." Không nhìn rõ là cái gì, người phát ra tiếng là ai cũng không biết. Âm thanh lạnh lẽo khiến không khí xung quanh cũng vì thế mà phát run.

Noãn Thu nhún vai, ai, sau khi che giấu năng lực của bản thân, ngay cả loại tiểu yêu này cũng dám khi dễ nàng rồi, đúng là thời thế luôn luôn thay đổi mà.

Mạc Vũ hơi nghiên đầu, nhìn thấy vài bóng người cách đó không xa, cười lạnh lùng.

Thấy hai người không có phản ứng, đám yêu kia rất giận, tên đẫn đầu hét lớn một tiếng: "Lên!"

Mạc Vũ vung tay phải lên, màu xanh lam mờ nhạt thế nhưng lại chứa đầy sát khí, chạm phải yêu quái, kêu to một tiếng, bóng đen biến thành khói đen tiêu tán ở trong không khí.

Vài người đứng dưới hàng cây cách đó không xa biểu hiện kinh ngạc, không ngờ chỉ một chiêu của Mạc Vũ liền có thể gϊếŧ chết một tên yêu quái nào đó. Nhân giới cùng yêu giới thường không can thiệp vào chuyện của nhau cho nên nhân loại không biết rõ nên tấn công yêu quái như thế nào, nhưng thiếu niên bảy tuổi kia một chiêu gϊếŧ trong giây lát...

Công tử kia chau mày giống như nghĩ tới gì đó, vừa ngẩng đầu lên lại, Mạc Vũ và Noãn Thu đã biến mất rồi. Hắn có chút hối hận. Nhớ đến phụ thân từng nói ngày xưa đã gặp qua một người, một người mà chỉ cần một chiêu đã có thể tiêu diệt tất cả kẻ thù.

Thân hình nho nhỏ, tính tình lãnh khốc. Trừ áo đen nón đen ra, rất giống, rất giống,...

Trong mắt nam tử hiện lên một tia do dự, người có năng lực như vậy cư nhiên là đứa nhỏ bảy tuổi, thật là, khiến người khác không thể tưởng tượng được.

Mạc Vũ và Noãn Thu muốn đi đến thành phố trung tâm phía tây đại lục: Lân Thành

Mấy ngày trên đường đi, Mạc Vũ uống thuốc Noãn Thu bào chế cũng học thêm một số công pháp mới, bây giờ hoàn toàn có thể che giấu năng lực của mình bất cứ lúc nào. Loại kɧoáı ©ảʍ có thể làm bất cứ thứ gì mình muốn này mới là điều Mạc Vũ cần.

Từ sau ngày thập vĩ linh hồ bị Noãn Thu thu vào nhẫn không gian, liền không còn thấy nó nữa. Mạc Vũ nghe qua cửu vĩ linh hồ nhưng chưa từng nghe qua thập vĩ linh hồ. Đuôi của hồ ly này nhiều như vậy sao?

Mạc Vũ lại một lần nữa cảm tạ vòng tay Diệu Âm cho nàng, đồ đạc bên trong toàn vẹn như vậy, nhiều như vậy. Đương nhiên, nàng cũng rất nghi hoặc, hầu như tất cả những gì nàng muốn thì quyển sách trong vòng tay Diệu Âm đều có hết. Giống như thập vĩ linh hồ này. Nó cực kì, cực kì hiếm thấy, ngay cả thần giới cũng khó gặp được một lần, thân thể thập vĩ linh hồ cực nhỏ, tốc độ lại cực nhanh. Trong tình huống thông thường, lúc linh hồ có một cái đuôi thì đã có trí thông minh mười tuổi. Đương nhiên, linh hồ chỉ cần có thể hấp thu một ít linh khí của đất trời liền có thể phát triển trí thông minh cực nhanh, nhưng mà, tốc độ phát triển của đuôi vẫn rất chậm.

Cho tới hiện tại, trên đời này thật sự có thập vĩ linh hồ cũng rất ít.

Hơn nữa, trong sách còn đề cập tới thời điểm linh hồ kia vừa được bảy hoặc tám cái đuôi, là có thể tránh né tất cả loại kính chiếu yêu. Cùng với nó, là loại kính ở trước cửa thiên giới.

Mạc Vũ nghĩ đến điều này, vẫn cảm thấy không phí công thu lại con tiểu hồ ly này rồi. Ít nhất, nó vẫn có chỗ hữu dụng.

Tốc độ của hai người không nhanh cũng không chậm, có thể thưởng thức phong cảnh dọc đường, không đến mấy ngày liền tới Lân Thành.

So với thành phố buôn bán rối rắm kia, Lân Thành có điểm đặc biệt của nó, trên đường có thể tùy ý gặp được các cấp cao thủ khác nhau, cũng có số ít cao thủ huyền bí. Tiến bộ của mỗi một cấp độ rất là khó khăn, là một bình cảnh rất lớn. Nghe nói người lợi hại nhất cả phía tây đại lục cũng vừa chỉ mới qua cấp trụ, hơn nữa đã không tăng cấp được ba năm rồi.

Các cao thủ này bình thường đều dạo chơi tứ hải, tìm kiếm lạc thú đồng thời mở rộng cõi lòng của chính mình, dễ lấy được thành tích tốt hơn.

Đi rồi một hồi, Mạc Vũ nhìn thấy một cửa hàng nhạc khí rất tốt ở bên cạnh, có lẽ là di truyền từ Diệu Âm, đời này, nàng cũng thực thích mấy thứ này. Đi vào trong, căn phòng rất lớn, rất nhiều người đang chọn nhạc khí.

Mạc Vũ quét mắt nhìn trên tường, ánh mắt dừng tại cây đàn tỳ bà ở trên.

"Ta lấy cái đó." Mạc Vũ chỉ vào nói.

Chủ quán là một vị nam tử trung niên, thấy Mạc Vũ tuổi còn nhỏ đã có đôi mắt tinh tường như vậy, cười nói: "Ha ha, bạn nhỏ có mắt nhìn quá, cây tỳ bà này..."

Còn chưa nói xong, đã bị người đứng ngay cửa, ngắt lời.

"Thương lão bản, cây tỳ bà này, tiểu thư nhà chúng ta lấy rồi."

Mạc Vũ ngay cả đầu cũng lười quay lại, chỉ là trong lúc rảnh rỗi lại nhìn các loại nhạc khí trong phòng.

"Nhưng, cây Sơn Nhạc tỳ bà này đã được vị tiểu công tử này chọn trước..."

"Nói nhiều làm gì? Tiểu thư nhà chúng ta muốn, ngươi còn có thể không bán?" Ngữ khí như vậy, quả nhiên là vô liêm sỉ!