Chương 21: Tuyết sơn phía nam



Kỳ thật Mạc Vũ cũng không xác định người của Thượng Quan gia rốt cuộc có tới hay không, đã đợi hai khắc rồi nhưng vẫn không có động tĩnh. Nhưng dù như thế nào, Mạc Vũ cũng đã thu hút được ánh mắt người khác. Dù sao Thượng Quan Tỉnh bị người khác một chiêu đã diệt, coi như là có tin tức.

Chỉ nghe "Lộp độp" vài tiếng, Mạc Vũ có thể cảm giác được rõ ràng có rất nhiều người đem nơi này vây lại. Nàng lẳng lặng tiêu sái đi ra ngoài, nhìn thấy người bên ngoài, trong đó nam tử đứng đối diện nàng là một người rất có khí thế, khuôn mặt hắn nặng nề, tuy rằng mặc y bào nhưng vẫn làm tỏa ra một loại sát khí nồng đậm.

"Tiền đâu?"

Tục, thực tục! Mở miệng nói câu đầu tiên, Mạc Vũ liền hỏi tiền.

Nam tử hừ lạnh một tiếng, vung tay lên, dưới tay lấy ra một cái cái hộp nhỏ, mở ra trước mặt Mạc Vũ, hé ra ngân phiếu ba nghìn lượng. Một tấm ngân phiếu là mười kim tệ, ba nghìn lượng này... Quả nhiên là đại gia tộc!

Không ai biết biểu tình của Mạc Vũ dưới tấm áo choàng như thế nào, mà cục diện yên ắng như thế này quả thật cũng làm cho người ta kinh hãi. Mạc Vũ biết chỉ cần đυ.ng vào tấm ngân phiếu này, người của Thượng Quan gia sẽ nhìn chằm chằm, nhưng mà, nàng đòi tiền cũng không phải là vì để tiêu.

Cầm lấy hộp tiền, Mạc Vũ không hề cố kỵ mà đi ra ngoài, những người đang đứng đầy sân nhìn chằm chằm Mạc Vũ, nhưng nàng nhàn nhã bước đi lại làm cho mọi người không dám tùy tiện tiến lên.

Nam tử đầu lĩnh, Mạc Vũ cũng đoán được là người củaThượng Quan gia, chỉ là không nghĩ tới từ Thượng Quan gia đến nơi này xa như vậy mà lộ trình chỉ mất hai khắc, Mạc Vũ quả thật là đã coi thường bọn họ.

Mạc Vũ đem ngân phiếu thu vào vòng tay, vòng tay không gian chính là vật bất phàm, đồ vật bên trong chính là thứ Diệu Âm thu thập ngàn năm, còn có một phần là của Mạc Minh. Mạc Vũ không có thời gian xem xét hết, nàng nghĩ nơi này nhất định có đồ vật hữu ích đối với mình.

Phòng ở cho Bạch Khâm mượn ở, Mạc Vũ cũng không có gì lo lắng, vị lão nhân này vốn dĩ không tầm thường, không chừng sau này còn có chỗ dùng đến ông ta.

Mạc Vũ và Noãn Thu chuẩn bị chút thức ăn, mua hai con ngựa liền hướng phía nam đi.

Có thời điểm, nếu ngươi yên lặng đứng ở một chỗ, sẽ không gặp được một vài người, sẽ không phát sinh một số việc.

Nhưng rất nhiều thời điểm, duyên phận, ngươi cũng không thể trốn tránh.

Mạc Vũ và Noãn Thu một đường đi thẳng về phía nam. Noãn Thu rất lo lắng Mạc Vũ, một đứa trẻ cưỡi trên lưng một con ngựa lớn, nhìn thế nào cũng cảm thấy nguy hiểm, nhưng sau vài ngày, kỹ thuật cưỡi ngựa của Mạc Vũ thật làm cho cô nhìn với con mắt khác.

Đi mấy ngày cũng nên dàn xếp một chút, hai người dừng lại ở "Lương Thành", chuẩn bị nghỉ ngơi một ngày, ngày mai lại đi. Hai người tìm một khách điếm không tệ liền ở lại. Noãn Thu muốn ra ngoài đi dạo, nhưng cô thấy Mạc Vũ đã nhiều ngày đang nghiên cứu một quyển sách, cũng không đi quấy rầy nàng, đi ra ngoài một mình.

Mạc Vũ sửa sang lại đồ vật trong vòng tay, phát hiện có rất nhiều thư tịch tu luyện, bên trong cũng có nhiều sách có một số văn tự mà nàng xem không hiểu, nhưng theo hình ảnh bên trong có thể thấy được, đều là sách võ học rất cao thâm. Mạc Vũ cũng không sốt ruột, từ từ nghiên cứu, cũng không quá để ý những văn tự kỳ quái này.

Trong sách ghi lại quả thật không phải là bí quyết gì, là một số kỹ xảo tu luyện, không có tên sách, nhưng Mạc Vũ từ bút ký có thể nhìn ra là chữ viết của phụ thân nàng. Cương nghị đại khí, mang theo khí phách chiếm đoạt núi sông, tôn lên đầu bút mạnh mẽ sắc sảo, mỗi một chữ cũng đủ hiệu quả tán thưởng. Mạc Vũ nghĩ đây là chữ Mạc Minh viết khi chưa có nàng.

Rất nhiều chỗ bên trong chỉ ra rất đúng trọng tâm, một số bình cảnh khó có thể công phá, bên trong chỉ cần vừa nói ra liền khiến cho người ta sáng tỏ thông suốt. Không hổ là thiên tài ngàn năm khó gặp của Ma giới, trình độ võ học như vậy quả thực là hiếm có. Trong lòng nàng không khỏi thêm tôn kính phụ thân.

Bên trong còn kỹ xảo có tu luyện của một số Hoàng giai cấp trở lên, nàng cũng không dùng được, trước hết thu giữ. Lại lật giở sách trong không gian vòng tay. Tranh thủ thời gian nghỉ ngơi ở trên đường đi, Mạc Vũ đem vòng tay vốn rất sạch sẽ gọn gàng lại sửa sang một chút, dựa theo thói quen của nàng mà sắp xếp phân loại. Ở trong sách một kiểu tu luyện tìm thấy một số kỹ xảo cũng chính là chiêu thức, nàng lấy ra lật xem mới thấy kỹ xảo của trình độ trước mắt đa số là Hoàng giai.

Mạc Vũ có chút kỳ quái, trước khi có nàng rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì? Bên trong vòng tay của Diệu Âm sao lại có nhiều sách về phương diện linh lực?

Mạc Minh tuy nói là ma vương, nhưng là một người trượng phu tốt, tất cả đồ vật đều đặt ở trong vòng tay của Diệu Âm, cho nên nói cách khác những thứ đó không chỉ có Diệu Âm dùng, Mạc Minh cũng sử dụng. Mạc Vũ cũng không lãng phí tế bào não mà đi đoán, những chiêu thức bên trong cứ tạm thời tập luyện trước đi đã.

Kỳ thật không phải trong sách có ít chiêu thức của mấy giai cấp trước, mà căn bản mấy giai cấp trước vốn dĩ không có nhiều chiêu thức, trong cuốn sách này đã chứa tất cả rồi. Nhưng hiển nhiên, hiện tại Mạc Vũ còn chưa biết tầm quan trọng của cuốn sách này.

Noãn Thu mang một túi đầy ắp đồ vật, là thành quả mua sắm về khách điếm, thấy Mạc Vũ còn đang tu luyện cũng không quấy rầy, một mình ở trước bàn đùa nghịch.

Mạc Vũ cũng cảm giác được Noãn Thu đã trở lại, cất sách đi ra ngoài liền nhìn đến một bàn đồ chơi. Đừng thấy Noãn Thu đã mấy ngàn tuổi, nhưng tâm hồn vẫn rất trẻ con.

Nhìn thấy Mạc Vũ lại đây, Noãn Thu vội vàng lấy ra một cái bao, đều là áo bông. Mỗi một món quần áo đều lấy màu tím làm chủ đề thiết kế, thần bí mà cao quý, phối hợp với đai lưng màu trắng khiến cho người ta cảm thấy vô cùng tôn quý, không giống màu vàng chói mắt, màu tím trầm tĩnh, ngược lại cảm thấy rực rỡ hẳn lên.

Còn có một kiện y bào màu xanh, bên trên thêu những cành trúc, sự khéo léo của tú công làm cho người ta cảm nhận được tươi mát sau cơn mưa, làm cho người ta ảo giác lạc vào cảnh giới kỳ lạ, lại làm cho người ta có cảm giác bị đánh sâu vào thị giác.

Một kiện y bào trắng tinh, sạch sẽ như thế lộ ra vẻ thanh nhã, tuy rằng là nam trang nhưng lại cũng có chút dịu dàng mỹ cảm.