Chương 20: Sự việc năm đó

Thượng Quan Tỉnh!

Mạc Vũ thờ ơ nhìn hắn đi về phía mình, cảm thấy thế giới hiện thực chính là như thế, thế giới cường giả vi tôn, có năng lực mới là tất cả! Không thể không thừa nhận Thượng Quan Tỉnh cũng là một kỳ tài khó gặp, năm nay mới ba mươi tuổi mà đã là Huyền giai Lam cấp. Ở Thượng quan gia tộc coi như là cao thủ.

Thượng Quan Tỉnh đợi một đêm cũng không đợi được tin tức của Lương Phong, lại không ngờ rằng rạng sáng hôm nay thuộc hạ phát hiện thi thể bọn họ ở vùng ngoại ô. Mà sáng sớm chuyện tình gia tộc còn chưa có xử lý xong, chợt nghe tin tức đã có người đến cửa náo loạn.

Mạc Vũ có chút tức giận, nàng bị người khác coi là quân cờ, nhưng nguyên nhân nàng đến náo loạn không chỉ vì lí do này. Thượng Quan Tỉnh hiển nhiên cần Luyện dược sư, mà trận này Mạc Vũ danh tiếng nổi bật, cho nên Thượng Quan Tỉnh cho người đến "Mời" nàng cũng là điều bình thường.

"Ngươi là ai? Rốt cuộc muốn làm gì?" Bị rất rất nhiều chuyện quấn lấy, hắn rất phiền não, Thượng Quan Tỉnh hiện giờ không có tâm tình cùng Mạc Vũ chào hỏi.

Mạc Vũ là Lâm Hân, Lâm Hân cũng là Mạc Vũ. Kết hợp hai người tính cách, khí thế Mạc Vũ hiện giờ càng khiến cho người ta sợ hãi. Tính cách nàng vốn đã lãnh khốc, nghiêm túc và thận trọng. Đối mặt với Thượng Quan Tỉnh, cũng không khơi dậy nổi nửa phần hứng thú, mặc dù nàng biết Thượng Quan gia là đại gia tộc.

Mạc Vũ chính là đến gây chuyện, cho nên nàng cũng không tất yếu phải giả vờ cái gì.

Trường tiên vung lên, nhắm đến Thượng Quan Tỉnh. Thượng Quan Tỉnh nghiêng người tránh né, mới phát hiện Hắc y nhân công kích mạnh mẽ như vậy thực ngoan độc!

Mạc Vũ đến gây chuyện cũng là vì muốn làm cho Thượng Quan Tỉnh phân ra một phần tâm tư, khiến "cửa hàng Liên Thành" càng thêm an toàn. Đó là sản nghiệp thứ nhất của nàng, ý nghĩa không giống nhau!

Ánh sáng màu lam hiện ra, ánh mắt Mạc Vũ dưới đấu lạp hiện lên một tia lãnh khốc: "Thượng Quan gia tộc, không biết các ngươi còn nhớ Mạc Minh, Diệu Âm năm đó hay không?"

Thượng Quan Tỉnh không biết hắn khi nào thì gặp phải một người như thế này, nhưng thấy Mạc Vũ như vậy, hắn cũng ra tay. Ánh sáng màu lam đồng dạng cũng xuất hiện, hai người đối địch!

"Ngươi rốt cuộc là người phương nào?"

Đáp lại hắn chính là một roi Mạc Vũ đánh úp lại. Thượng Quan Tỉnh cũng không phải ngồi không, đợi tới thời điểm Mạc Vũ quất roi thứ hai tới, tay phải túm mạnh lấy.

Một khắc đó, thời gian giống như ngưng lại. Mạc Vũ măc đồ đen nên nhìn không ra thân hình, lại làm cho người ta cảm thấy rất khổng lồ, Thượng Quan Tỉnh tuy rằng lòng bàn tay bị đánh trúng rất đau nhưng cố nén lại.

Cục diện giằng co, không ai dám cắt ngang.

Trường tiên là linh vật tự nhiên là có linh tính, nó nhanh chóng dài ra, quấn quanh hai cổ tay của Thượng Quan Tỉnh, gắt gao cột vào cùng nhau.

Mạc Vũ kéo mạnh, Thượng Quan Tỉnh đã bị kéo tới trước mặt nàng. Mạc Vũ không cho Thượng Quan Tỉnh có cơ hội nói chuyện, bàn tay quấn khăn tay màu đen điểm nhẹ lên người Thượng Quan Tỉnh. Thượng Quan Tỉnh liền té xỉu trên mặt đất.

"Muốn cứu hắn, đem ba nghìn vạn ngân phiếu đến chuộc."

Con mắt mọi người đều muốn rớt xuống đất, người này lớn mật như vậy cùng Thượng Quan gia là địch, hay là vì. . . . Tiền?

Trời ạ! Người nọ là không phải điên rồi, cả đại lục ai chẳng biết Mộ Dung, Âu Dương, Lí, Thượng Quan, Vương là năm đại gia tộc, trong đó tuy coi Mộ Dung gia tộc đứng đầu, nhưng Thượng Quan gia tộc cũng xếp hạng vị trí thứ ba. Hơn nữa có thể sắp xếp tới vị trí phía trên, nào phải là gia tộc tầm thường? !

Mạc Vũ vung tay phải lên, cùng Thượng Quan Tỉnh biến mất ở trước mặt mọi người. Tuy rằng một người đạt tới một năng lực nhất định có thể thuấn di*, nhưng còn mang một người chính là phải khảo nghiệm năng lực.

*Thuấn di: Di chuyển tức thời

Ra khỏi cửa thành mấy chục dặm có một cái miếu đổ nát, Mạc Vũ vẫn một thân hắc y. Nàng nhớ tới Diệu Âm khi mới có nàng, lúc đó ngay cả chính nàng ấy cũng không biết.

Mạc Minh có việc rời nhà, Diệu Âm vào thành mua đồ vật. Ở trong thành lạc đường, nàng mới chuyển tới nơi này, cho nên đối với tình huống trong thành cũng không hiểu biết, vốn là tâm tư thiện lương, nhìn thấy có người tốt nói muốn đưa nàng về nhà, nàng cũng vô cùng cảm kích, liên tục nói lời cảm tạ.

Nhưng người nọ lại đưa Diệu Âm tới "Thượng quan phủ". Người nọ nói với Diệu Âm sắp trở trời, trước tới nhà hắn nghỉ ngơi một chút, sau đó lại đưa nàng ra khỏi thành. Diệu Âm tuy rằng chưởng quản âm nhạc nhưng cũng biết chút khí tượng, nhìn trời cũng giống như là sắp mưa, bèn lưu lại. Trời còn mưa nhưng Diệu Âm chờ không được, nàng sợ Mạc Minh lo lắng, cho nên rời đi trước, cũng không cần người khác dẫn đường, nàng dùng pháp thuật là được rồi. Nàng muốn cùng Mạc Minh trải qua cuộc sống của người thường, cho nên tất cả đều là bọn họ dựa vào lao động mà có được. Nhưng hiện tại cũng không còn biện pháp nào khác.

Ai ngờ người nọ lại không đồng ý, đóng cửa lại nói lần đầu tiên thấy nữ tử xinh đẹp như Diệu Âm, ánh mắt đã bị nàng hấp dẫn ... Diệu Âm tuy là tiên nữ nhưng đã ở nhân gian một năm cũng nghe ra ý đồ, muốn chạy lại phát hiện cửa đã bị đóng lại.

Chính là Mạc Minh ở phía sau xông vào, một quyền đánh bay nam tử kia, ôm chặt lấy Diệu Âm, hỏi nàng có sao không. Diệu Âm thấy vẻ mặt Mạc Minh như muốn ăn tươi nuốt sống, vội vàng nói không có việc gì, sau đó về nhà. Nhưng Mạc Minh cũng tức giận, hắn biết cũng chưa phát sinh chuyện gì, nhưng thê tử của mình bị đùa giỡn như vậy, hắn đường đường là ma vương làm sao có thể nuốt trôi cơn tức này. Diệt Thượng Quan gia, Diệu Âm sợ sẽ dẫn tới càng nhiều sự chú ý của mọi người, quấy rầy cuộc sống của bọn họ, bèn khuyên Mạc Minh trở về.

Nhưng Mạc Vũ ở trong bụng thấy ánh mắt oán hận của nam tử đó nhìn Mạc Minh.

Người đó, chính là tộc trưởng đương nhiệm Thượng Quan tộc, thúc thúc của Thượng Quan Tỉnh.

Đó là nguyên nhân phụ thân nàng tức giận, cho nên, nàng liền thuận tay dạy dỗ Thượng Quan gia không biết tốt xấu này một chút.