Chương 22: Cảm giác quen thuộc

Tất cả đều để cho Mạc Vũ lựa chọn, không thể không nói mắt lựa y phục của Noãn Thu rất tốt. Nhìn thấy y phục đặt trên bàn nhỏ, trong lòng Mạc Vũ rất cảm động. Nàng không sống ở trong quân doanh thì làm việc ở thế giới sát thủ, rất ít khi để ý cách ăn mặc của mình, mỗi lần có y phục mới cũng đều là dạng đồ bó màu đen.

Cảm giác được người khác quan tâm như vậy rất kỳ lạ nhưng cũng thực ấm áp.

"Cảm ơn."

Noãn Thu sửng sốt, liền vừa cười vừa sắp xếp y phục nói: "Tỷ là tỷ của đệ, khách sáo… quá rồi. Cô đưa bộ y phục màu tím cho Mạc Vũ, trong mắt tràn đầy chờ mong: "Thử bộ này đi."



Hai người đi được một lúc, cuối cùng cũng tới một thôn nhỏ cách núi tuyết không xa. Noãn Thu nói ở nơi này nghỉ ngơi một đêm trước, rạng sáng mai bọn họ sẽ đi lên núi tuyết kia.

Mạc Vũ mặc trên người một bộ đồ trắng, còn khoác thêm một cái áo choàng trắng. Màu sắc tinh khôi như màu của tuyết thế nhưng giữa màn tuyết trắng lại nổi bật kì lạ.

Noãn Thu không sợ lạnh, nàng đã muốn bỏ đồ ở trong núi tuyết này rồi, dù sao cũng không có người ngoài. Cho nên trên người chỉ còn y phục màu vàng kim khá là "mát mẻ".

Tìm rất lâu mà Mạc Vũ cũng không tìm được "ẩn thảo". Gió dần dần mạnh hơn, trông như tuyết sắp rơi rồi, mặt của Mạc Vũ cũng có chút hồng lên, hai người tìm được một cái sơn động, đốt một đống lửa bên trong, chờ tuyết ngừng rơi, bọn họ cũng nghỉ ngơi xong lại tiếp tục đi tìm.

Gió mạnh đi cùng tuyết lớn, hống hách thổi thật mạnh trên ngọn núi này, bông tuyết bay tán loạn khắp nơi như lông vũ rơi xuống, tạo nên một vẻ đẹp náo loạn kì lạ.

"Gió đợt này lớn quá."

"Phía trước có sơn động chúng ta vào đó trốn đi."



Âm thanh tiến gần lại, trước cửa xuất hiện một vài nam tử, nhìn thấy tình hình bên trong, họ kinh ngạc không thôi. Bọn họ mấy nam nhân to lớn mặc nhiều như vậy mà vẫn thấy lạnh cóng, nữ tử kia chỉ mặc một bộ y phục mỏng manh còn hở nhiều như vậy…

"Xin lỗi hai vị, quấy rầy rồi, bên ngoài tuyết lớn, nếu như không ngại, trong sơn động này chúng ta có thể mượn một nửa không?"

Noãn Thu nhìn qua nam tử vừa lên tiếng không nói gì, chỉ quay đầu đi tiếp tục nghịch nghịch đống lửa trước mặt một cách nhàm chán.

Mấy vị nam tử giận lên, đem chăn đệm sạch sẽ đặt lên mặt đất, nói với nam tử ăn vận hoa lệ: "Công tử, ngồi đi."

Công tử kia cũng mười bảy mười tám tuổi, nhưng sắc mặt bình tĩnh, cho dù ở trong núi tuyết lạnh giá này, sắc mặt vẫn trắng tinh, hắn ngồi trước đống lửa, nhìn hai người Mạc Vũ và Noãn Thu, không khỏi nhíu mày.

Một nữ tử trẻ tuổi dẫn theo một bé trai nhỏ, không đem theo túi đồ nào mà cứ như vậy đi lại trong núi tuyết, khiến người khác không nghi ngờ cũng không được mà!

Mấy nam tử kia từ trong nhẫn không gian lấy đồ ăn đã đóng băng ra đặt trên lửa nướng một hồi, đưa cho nam tử kia: "Công tử, chúng ta ráng ăn trước đi đã." Nhẫn không gian của bọn họ đã là cao cấp rồi, nhưng vẫn không cách nào ngăn được sự lạnh giá của núi tuyết.

Công tử kia gật đầu, dáng vẻ đang ăn cũng tao nhã như vậy.

"Đói không?" Noãn Thu nhẹ giọng hỏi.

Mạc Vũ do dự một lúc, gật đầu.

Noãn Thu nở nụ cười rất là vui vẻ, đứa nhỏ này hiện tại có chút tin tưởng cô rồi, thật không dễ dàng, không dễ dàng!

Noãn Thu từ trong nhẫn không gian của mình lấy một đĩa điểm tâm nhỏ ra. Có bánh hoa đào, bánh đậu xanh, bánh hoa hồng,… lấy đôi đũa ra đưa cho Mạc Vũ: "Ở trong này hẳn là ăn không được cái gì, những món này còn có thể tạm nuốt được đi."

Mạc Vũ gật đầu, thể lực nàng không tồi, mệt thì không mệt nhưng có chút đói mà chẳng biết tại sao trong núi tuyết này chẳng có gì ngon miệng, mấy cái bánh nhỏ nhỏ tinh xảo này thế nhưng lại khiến Mạc Vũ muốn ăn thử.

Đám người bên cạnh nhìn thấy đã sớm không biết nên nói cái gì. Bọn họ từ lúc tiến vào đã bắt đầu phòng bị Mạc Vũ và Noãn Thu nhưng mà nhìn tình hình bây giờ hai người đó rốt cuộc là thân phận gì. Nhẫn không gian kia còn cao cấp hơn cả cao cấp nữa?

Nhìn thấy công tử nhà mình ở một bên ăn món ăn khó mà có thể nuốt xuống, người ta thì ăn món điểm tâm mềm mại, làm cấp dưới bọn họ cảm thấy thực hổ thẹn, một người trong đó do dự một chút rồi vẫn quyết định đi sang bên đó: "Vị cô nương này, có thể chia cho công tử nhà ta một ít điểm tâm này không?" Thấy ánh mắt Noãn Thu thay đổi, hắn vội vàng bổ sung nói: "Vấn đề tiền bạc có thể thương lượng."

Noãn Thu nhìn Mạc Vũ, Mạc Vũ gật đầu, có thể gặp nhau ở nơi này coi như là có duyên đi, có thể kết bạn thì tại sao phải thêm thù chứ?

"Các ngươi lại đây lấy đi, nàng ấy cũng không ăn được bao nhiêu." Noãn Thu cười nói, sức ăn của Mạc Vũ cũng không nhiều. Chia ra ngoài một ít cũng không sao, huống chi trong nhẫn không gian của mình vẫn còn rất nhiều nữa kìa.

Thực vật ở sâu trong núi này còn trân quý hơn cả tiền nữa, nam tử rất là vui vẻ lấy một ít đưa tới trước mặt công tử kia.

Bọn họ cũng coi như là cao thủ rồi, có độc hay không chỉ cần liếc mắt một cái liền đã nhìn ra.

Tuyết rơi nhỏ đi không ít, Mạc Vũ nghỉ ngơi cũng ổn rồi, hai người chuẩn bị rời đi.

"Đa tạ hai vị, nếu ngày sau còn có thể gặp lại, chúng ta nhất định sẽ báo đáp hết lòng."

Noãn Thu nhún vai: "Gặp rồi nói sau."

Tiêu sái rời đi như thế! Ai cũng không thấy được trong mắt công tử kia hiện lên một tia thâm ý làm cho người ta không đoán được.

"‘Ẩn thảo’ rốt cuộc ở đâu đây!" Noãn Thu khổ sở nhìn thấy một màu trắng mênh mông vô bờ, trong lòng rất buồn phiền.

So với Noãn Thu, Mạc Vũ bình tĩnh hơn rất nhiều, nàng quan sát địa hình xung quanh, cảm thấy có chút quen thuộc. Đột nhiên, nàng như là nghĩ đến gì đó, vội vàng lật xem quyển sách trên vòng tay, cuối cũng cũng tìm được bản đồ núi tuyết ở trong một quyển sách. Bản đồ vẽ bằng tay, hẳn là Mạc Minh và Diệu Âm vẽ cùng nhau. Trong lòng Mạc Vũ có chút kỳ quái, cảm giác như tất cả những gì nàng đang làm bảy năm trước đã có người làm qua.