Chương 19: Đỏ xanh lam tím? ( 2 )

Trên thân thể nhỏ nhắn của Mạc Vũ có sự chấp nhất nói không nên lời, nàng nhìn nam tử trước mặt, âm thanh lạnh lùng trong trẻo: "Tốt lắm." Lương Phong bị lời nói của nàng lamg cho nghi hoặc, nhưng Mạc Vũ cùng không có cho hắn cơ hội đưa ra câu hỏi.

Mạc Vũ không phải chưa từng bị thương, bị đạn bắn trúng, bị mảnh nhỏ lựu đạn găm vào. . . Nàng từng chịu qua, nhưng lần này không giống. Đây là một trận đấu bằng vũ lực, không có vũ khí tham dự, cho nên, đây là sự sỉ nhục đối với nàng.

"A!" Quanh thân lại bị ánh sáng màu lam xoay quanh, Mạc Vũ nở nụ cười lãnh khốc, nàng chậm rãi tiêu sái đến trước mặt Lương Phong. Bình tĩnh như thế!

Lương Phong cũng đang ở trạng thái kích động, tay phải chợt lóe, một cái chủy thủ nhỏ liền ở trong tay, hướng tới Mạc Vũ đâm mạnh một cái!

"Vũ!" Noãn Thu nghĩ Mạc Vũ có thể né tránh, nhưng nàng lại rõ ràng nhìn thấy chủy thủ đâm vào bụng Mạc Vũ, tại sao có thể như vậy? Nha đầu ngốc, vì sao không dùng chân khí chứ?

"Ha ha!" Tình trạng như vậy Mạc Vũ còn nở nụ cười, nụ cười cách thế khiến cho Lương Phong cũng không biết bước tiếp theo nên làm gì. Trên khuôn mặt quật cường của Mạc Vũ không hề có thống khổ, nàng nắm lấy bàn tay đang cầm chủy thủ của Lương Phong, nhổ bật ra.

Máu tươi văng ra đầy áo choàng Mạc Vũ, trên khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn cũng dính vài giọt máu. Lương Phong thật không ngờ Mạc Vũ sẽ hành động như vậy. Đứa trẻ này, thật sự bảy tuổi sao?

Mạc Vũ khinh bỉ nhìn Lương Phong đang sững sờ kinh ngạc. Đây là trên chiến trường, không phải ở trên đài thi đấu thể thao, có thời gian cho ngươi thưởng thức năng lực của người khác. Một giây một phút đều quan trọng, mấu chốt quyết định sinh tử!

Mạc Vũ đem chủy thủ đâm vào trái tim Lương Phong. Lương Phong lúc này mới phản ứng lại, cũng đã chậm, nhưng, hắn lại tiến hành một kích cuối cùng.

"Cấm kỵ thuật! Đồng quy..." Vu tận!

Theo âm thanh phát ra, Noãn Thu trừng lớn hai mắt, thân mình mạnh mẽ vọt lên.

Mạc Vũ vẫn bình tĩnh, lấy tay bóp chặt cằm Lương Phong, dùng chút lực, cằm của hắn đã bị bóp nát. Mạc Vũ lại dùng một kích ngoan độc nện vào bụng hắn.

Lương Phong dùng hết toàn lực muốn đồng quy vu tận với Mạc Vũ, nhưng hắn còn chưa tới kịp nói ra miệng, đã bị Mạc Vũ bóp nát cằm, một hơi nội lực nghẹn trong ngực, nổ tung. Lại thêm một quyền của Mạc Vũ, hắn đã chịu không nổi.

Noãn Thu xem Lương Phong cũng đã chết, vội vàng chạy về phía Mạc Vũ, ôm chặt nàng vào trong ngực, dùng âm thanh nhẹ nhàng dỗ dành: "Đừng sợ, đừng sợ, không có việc gì, có ta ở đây, có ta ở đây..."

Tuy rằng Mạc Vũ biểu hiện rất thành thục, nhưng Noãn Thu vẫn cho rằng nàng chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi, nên được hưởng thụ tình yêu thương của phụ mẫu. Nhưng biểu hiện của Mạc Vũ cũng làm cho Noãn Thu khó hiểu.

Mạc Vũ đẩy Noãn Thu ra, không nói gì, đi tới cửa thành.

Noãn Thu ngồi dưới đất nhìn theo bóng dáng Mạc Vũ, vì sao cô cảm thấy rằng Mạc Vũ cô đơn như vậy, bóng lưng đó khiến cho cô có một loại thương cảm cực độ.

Trở lại sân, Mạc Vũ im lặng ngủ. Sáng sớm hôm sau, nàng thay bộ quần áo, vẫn là bộ dáng như trước, dường như tối hôm qua chưa từng phát sinh chuyện gì.

Noãn Thu từ thi thể Lương Phong lấy ra kim bài "Thượng Quan gia". Mạc Vũ nhìn thấy kim bài, hừ lạnh một tiếng, trên đời này, còn chưa có ai có đủ năng lực khống chế Mạc Vũ nàng!

Nghe nói hiện tại Thượng Quan gia chỉ có Thượng Quan Tỉnh ở Tân Quyển, Mạc Vũ cũng không kéo dài, khoác lên ngưòi áo choàng đen, đội đấu lạp đen rồi lên đường.

Người khác thấy nàng thực bình thường, ai biết, nội tâm nàng vô cùng căm phẫn? Nếu không, làm sao nàng có thể bùng nổ cả đêm như thế? Cả đời nàng, nhược điểm duy nhất chính là không có người nhà, nhưng nàng lại vô cùng coi trọng tình thân. Rồng có vảy ngược, phạm vào phải chết! Tình cảnh tối qua khiến nàng nhớ lại chuyện cũ, nàng tức giận, chỉ có thể xả trên người những kẻ này!

Đứng ở cửa thì nhìn thấy hai con sư tử đá đứng hai bên cực kỳ to lớn uy nghiêm, còn một số thủ vệ giữ cửa.

Mạc Vũ từ trong vòng tay của mẫu thân lấy ra một cái roi, quất lên thân một con sư tử đá ở một bên. Quả nhiên là tiên vật, giống như biết được ý tứ của Mạc Vũ, biến dài ra, sau đó cuốn lấy sư tử đá. Thân hình nho nhỏ của Mạc Vũ vung lên sư tử đá to lớn, hướng tới đại môn đập một phát!

"Rầm" một tiếng nổ, cửa nứt ra! Có thể thấy được khí lực của Mạc Vũ là có bao nhiêu! Xung quanh lập tức có một số người vây lại, nhìn thấy một thân hắc y không biết là nam hay nữ, khe khẽ nói nhỏ.

Mạc Vũ rất ít khi lộ diện ở Tân Quyển, buôn bán ở Liên Thành cũng đều là Noãn Thu ra mặt. Mà Mạc Vũ gần như đều ở trong phòng luyện đan, rất ít khi ra ngoài, cho nên mọi người ở Tân Quyển cũng không biết Mạc Vũ là ai, huống chi, nàng che kín bản thân chặt chẽ như vậy.

Nhóm thủ vệ bật người vọt lại, vây quanh Mạc Vũ, roi da lóe ra hồng quang đối đầu với Mạc Vũ. Màu sắc hồng đen kết hợp cùng lại, đánh vào thị giác, làm cho người khác không khỏi thấy thích thú.

Người này rốt cuộc là ai? Dám giống trống khua chiêng đối nghịch cùng Thượng Quan gia.

"Lên!" Đội hình ngăn nắp trật tự có huấn luyện xông tới. Nhưng Mạc Vũ cầm roi quét qua, những kẻ ngã ôm lấy vết thương không đứng dậy, không phải vì trách nhiệm mà chôn vùi tính mạng chính mình sao? Bọn họ cũng không phải kẻ ngốc, rõ ràng nhìn ra năng lực của Mặc Vũ cao hơn mọi người, xông lên chỉ có thể là chịu chết, còn không bằng nằm trên mặt đất giả chết thì hơn.

Xã hội luôn thực tế như thế!

Trường tiên của Mạc Vũ lại cuốn lấy sư tử bằng đá còn lại, ném tới bảng hiệu "Thượng quan gia" thật lớn một cái!

Ai, bảng hiệu chính là làm bằng vàng đó, lãng phí, lãng phí...

"Dừng tay!" Thanh âm uy lực truyền đến, làm cho dân chúng xung quanh đều bị chấn động.

Nhưng Mạc Vũ vẫn lạnh nhạt như cũ ngẩng đầu lên nhìn thấy nam tử đang đi về phía nàng.