Chương 2: Lời mở đầu: Chấp niệm của một u hồn

Trong căn cứ, gương mặt cô tươi cười như hoa lại đau đớn nhìn về phía mọi người. Trên gương mặt tuyệt sắc tràn đầy sự phóng khoáng và không chịu trói buộc, cô tình nguyện trở thành một u hồn, dạo chơi trên thế gian này, vô dục vô cầu chỉ sống vì chấp niệm.

Cố chấp tin tưởng vào báo thù, cả đời của cô có phải thật sự rất bi ai không?

Nhìn khu căn cứ trên sa mạc, trên mặt cô hiện lên sự lãnh huyết. Cô quay đầu nhìn mấy chục người anh em đúng cách đó không xa, ra dấu tay ý gọi bọn họ theo cô đi tới trước.

Cách đó không xa, Lâm Hân nhìn thấy hai mươi người đang tuần tra xung quanh cửa lớn liền cười lạnh. Cô phân công lại nhiệm vụ. Đợi mọi người vào vị trí đã định xong, mọi người lại lấy tốc độ mà người ta không thể nhìn thấy được, vượt qua phía sau lưng đám lính gác tiến vào trong căn cứ.

Theo Lâm Hân dẫn đầu, mọi người cùng nhau tiến vào trong căn cứ. Vừa mới tiến vào trong, Lâm Hân liền nhăn mày, ra hiệu mọi người mang mặt nạ phòng độc lên. Còn thân thể cô đã sớm bách độc bất xâm, chút khí độc sinh hóa này, cô còn không để vào mắt.

Nhanh chóng nhìn quanh hoàn cảnh bốn phía, Lâm Hân chia ba người một tiểu đội, còn cô một mình một đội. Mọi người cũng đã sớm thói quen với tác phong làm việc của Lâm Hân, không có ý kiến gì, chỉ phục tùng tuyệt đối. Đó là một loại tin tưởng và ăn ý được bồi dưỡng ra từ nhiều lần cùng nhau vào sinh ra tử.

Ba tiếng đồng hồ sau, tất cả mọi người, không sót một ai tập hợp ở một chỗ cách căn cứ đó không xa.

Trong ngoài căn cứ đều có camera, nhưng mà vẫn có góc chết, bọn họ là lợi dụng những góc chết này và tốc độ nhanh chóng tuyệt đối của bản thân mới tránh được tầm mắt của người trong tổ chức.

Dựa theo báo cáo của mọi người, một lát sau, ngay trên máy tính, Lâm Hân đã làm ra một bản đồ đại khái địa hình của căn cứ. Sau đó lại nhanh chóng đưa cho mọi người xem, tất cả mọi người đều có trí nhớ vô cùng tốt, hơn nữa lại còn là điểm then chốt sống chết, tất nhiên sẽ cố gắng nhớ rõ ràng.

“Vẫn là hai người một tổ, một tổ giải quyết chỗ này, hai tổ chỗ này…” Chỉ vào bản đồ địa hình trên máy tính, Lâm Hân bình tĩnh phân công nhiệm vụ. Mọi người nhăn mày, ai nấy đều nhìn thấy, duy nhất một chỗ không bị Lâm Hân chỉ đến mới là trung tâm căn cứ. Nhưng mà bây giờ, ngoài Lâm Hân ra, tất cả mọi người đều đã có nhiệm vụ, vậy là một mình cô phải đối mặt với nơi nguy hiểm nhất đó. Cô là cấp trên lớn nhất chỉ huy hành động của bọn họ, bọn họ không có tư cách nghi ngờ mệnh lệnh mà cô đưa ra, nhưng mà làm bạn bè, bọn họ vẫn là có cái quyền lợi đó!

“Lâm Hân, anh không cho phép em một mình xông vào.”

“Anh cũng không cho phép, em đừng quên, đây là chiến trường cuối cùng của em, em nhất định phải sống sót ra ngoài.”

“Lâm Hân, mỗi lần đều là em ở nơi nguy hiểm nhất, lần này, chỉ lúc này thôi, thay đổi một chút đi.”

……….

Lời nói của mọi người đều bị một câu nói của Lâm Hân chặn lại: “Đây là mệnh lệnh.”

Thấy mọi người rốt cuộc bình tĩnh lại, Lâm Hân mới tiếp tục nói: “Em biết mọi người quan tâm em, nhưng mà nếu em không thể tự tay tiêu diệt căn cứ này, em sẽ không cam tâm. Bởi vì…” Cô quay đầu nhìn về phía căn cứ đứng sừng sững trên sa mạc: “Ba mẹ em, là bởi vì tiêu diệt căn cứ này mà rời bỏ em, mà ông nội em cũng là vì nhiều năm ngăn cản tổ chức này thành lập, nên bị người gϊếŧ hại, cho nên…” Ánh mắt mắt cô kiên định nhìn mọi người: “Không tự tay tiêu diệt căn cứ này, em sẽ không thể buông tay được.”

Mọi người nhìn nhau một lát, mới nói:

"Được, Lâm Hân, nếu đã như vậy, em hãy đi làm đi, mọi người đều ủng hộ em."

“Đúng vậy.”

Mọi người cũng chỉ có thể làm như vậy, Lâm Hân, sự cố chấp của cô, không ai có thể làm cho cô buông tay. Có lẽ, đây chính là số mệnh, cô có một gia đình khiến người khác phải hâm mộ, một ông nội làm Thủ Tướng, bà nội là cố vấn, còn ông bà ngoại là là chủ nhân của một gia tộc thương nghiệp to lớn, cô lại là con gái của anh hùng liệt sĩ. Nhưng mà, cuộc sống của cô, rốt cuộc có đáng để người khác hâm mộ hay không?

"Cảm ơn" Lâm Hân cười, cười còn sáng lạn hơn ánh mặt trời. Trên gương mặt quanh năm bình tĩnh, cuối cùng cũng nở nụ cười.

Đợi sau khi mọi người rời đi, Lâm Hân ngồi dưới tàng cây, cô bình tĩnh lại, rốt cuộc có thời gian nghĩ đến một số chuyện

Cả đời này, rốt cuộc cô sống là vì cái gì? Có lẽ đến bây giờ, cô vẫn chưa hiểu được ý nghĩa cuộc sống của một người, có thể sống gần nửa đời người, cũng xem như là làm một chuyện khiến người khác phải ngạc nhiên.

Mệnh lệnh của Lâm Hân là: Sau khi mọi người hoàn thành nhiệm vụ mà cô phân công, lấy tiểu đội làm đơn vị, tự mình rời khỏi. Nếu sau thời gian cô quy định một tiếng, còn có người không đến vị trí chỉ định sẵn, sẽ bị cho là đã hy sinh. Người còn lại, về nước!

Từ trên cao, Lâm Hân nhìn thấy đồng đội của mình, từng nhóm từng nhóm rời đi, thầm nghĩ bản thân cũng nên ra tay rồi, trên gương mặt bình tĩnh của cô lộ vẻ lãnh khốc. Cô đi đến trước căn cứ, trong tay cầm một khẩu súng tiểu liên Tôm-xơn không chút quan hệ gì với thân thể cô, súng tự động trong tay cô là loại có thể tự lắp nhiều đạn hơn bình thường.

Phần lớn người bên trong căn cứ đều bị bí mật giải quyết cùng lúc, hơn nữa hệ thống điện lực của bọn họ cũng đã bị phá hủy, Lâm Hân một đạp đá văng cửa lớn, không sợ chết mà xông lên trước. Quả nhiên là khu trung tâm căn cứ, cho dù là phòng trong vẫn có nhiều người như vậy. Trong căn cứ có hệ thống thiết bị tự phục hồi và hệ thống thiết bị dự phòng cho nên người trong phòng còn đang vội vàng sửa chữa. Có thể nói, cắt đứt nguồn điện của bọn họ vốn cũng không thể mang đến quá nhiều phiền phức cho bọn họ, chỉ là bọn họ nếu muốn liên lạc với người bên ngoài thì cũng cần chút thời gian, mà khoảng thời gian đó cũng đã đủ để đồng đội của cô rời khỏi căn cứ này. Nhìn thấy Lâm Hân tiến vào, ngoài những nhà khoa học áo trắng ra thì tất cả mọi người đều đi tới chỗ Lâm Hân. Nhưng, Lâm Hân cũng không để bọn họ có cơ hội nói chuyện, súng tự động càn quét qua. Cô chính là cô gái khí phách nhất trên đất nước Hoa Hạ này.

Cuối cùng, yên lặng. Lâm Hân nhìn cây súng tự động đã không còn đạn trong tay, tiện tay ném nó qua một bên, lấy ra một trái bom dạng lỏng cực mạnh, nhìn mọi người trước mặt, nở nụ cười.

Gió thổi sợi tóc bên tai cô ra trước mắt, làm mơ hồ tầm mắt của cô, nhưng sự cố chấp trong mắt cô vẫn kiên định như trước. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt rốt cuộc cười rộ lên.

“Bùm.” Cùng với tiếng nổ thật lớn, nụ cười của cô đẹp đẽ như được giải thoát. Trong mơ hồ, cô giống như trở thành một sợi u hồn, dập dềnh theo làn khói nhẹ, dạo chơi trên thế gian này.

Xuyên qua thời không, tên của cô vẫn luôn vĩnh hằng.

Không biết người bên ngoài có biết hay không, một người sống vì chấp niệm rốt cuộc có bao nhiêu đau khổ. Không biết người bên ngoài có hiểu được hay không, tuy cô có được rất nhiều thứ, nhưng cái cô muốn chỉ đơn giản là sự ấm áp khi người một nhà ngồi quây quần lại với nhau.

Một sợi u hồn, sống vì chấp niệm, chết vì chấp niệm.