Chương 1: Lời mở đầu: Chấp niệm của một u hồn 1

Trong bộ chỉ huy quân sự lớn nhất Hoa Hạ, một cô gái ngồi trước bàn trà. Quần áo màu đen ôm trọn dáng người quyến rũ của cô, ngón tay dài nhỏ trắng nõn đang ngắm nghía một cây súng lục 92F, đáy mắt cô không có chút cảm tình nào.

"Vị tiểu thư này, cô có thể cất khẩu súng này đi được không?" Người đàn ông đúng bên cạnh mặc một thân quân trang làm cho người ta có cảm giác vững chắc như tùng.

Lâm Hân quay đầu nhìn người đàn ông, ý lạnh chưa đạt tới đáy mắt, làm cho mọi người ở trong ngoài phòng đều chấn động. Khí thế như vậy ngay cả đám đàn ông bọn họ cũng không bằng. Lâm Hân trả lời không đúng câu hỏi: "Cấp trên của các người khi nào mới đến?"

"Tới rồi đây." Âm thanh hào khí của người đàn ông truyền đến, đổi lại là một tiếng chào tôn kính từ mọi người.

Nhâm Phong cười quơ quơ tay ý bảo mọi người rời khỏi đây. Còn chính mình lại ngồi vào bên tay phải của Lâm Hân, đặt túi tư liệu trong tay lên trước mặt cô. Ông đợi cấp dưới đóng cửa kỹ càng xong liền nói thẳng vào chủ đề: "Nước A đang nghiên cứu chế tạo một loại vũ khí sinh hóa, nếu thành công, nhân loại sẽ gặp phải tai họa ngập đầu, giống như bom nguyên tử, không biết lúc nào sẽ phát nổ. Mà nhiệm vụ của con chính là đuổi gϊếŧ tổ chức đang bảo vệ cho căn cứ của bọn họ.”

Đôi mắt vốn bình tĩnh lập tức tỏa sáng, cổ tay trái nhẹ nhàng cử động, súng lục liền biến mất, cầm lấy tư liệu trên bàn, mở ra lật xem. Nhâm Phong đã sớm quen với Lâm Hân sẽ làm như vậy, cũng không ngăn cản cô, tiếp tục nói: “Hành động lần này rất nguy hiểm, ông vốn không muốn để con đi, nhưng nếu con không đi, ông cũng không thể hoàn thành tâm nguyện của lão Lâm.”

Nghe nói như vậy, Lâm Hân cũng bình tĩnh lại, nhìn Nhâm Phong với ánh mắt dò hỏi.

“Haizz.” Nhâm Phong nhìn cô gái mới hơn hai mươi tuổi trước mặt, cô vốn đang ở độ tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất, lại vô số lần trải qua sống chết, lăn lộn bò đánh từ trong đám người chết, cuối cùng đi tới bây giờ. Không biết nên nói sao, thấy đứa bé mình nhìn từ nhỏ đến lớn như vậy, cũng chỉ có thể cam chịu.

“Lão Lâm biết tính cách của con, cho nên trước khi ông ấy đi, một mình đến tìm ông. Ông ấy nói con nhất định sẽ báo thù cho ông ấy, ông cứ nghĩ rằng ông ấy sẽ để ông ngăn cản con, nhưng mà ông ấy lại đưa cho ông một bản kế hoạch huấn luyện con. Lâm Hân, chắc con cũng biết, con là thân nhân duy nhất trên thế giới này của lão Lâm, so với bất luận kẻ nào, ông ấy đều hy vọng con sống tốt. Nhưng ông ấy nói, nếu đây là con đường con đã chọn, ông ấy sẽ ủng hộ con. Ông ấy để ông nói với con, con không được hối hận, bởi vì đây là con đường mà con đã chọn.”

Đôi mắt Nhâm Phong sâu thẳm, nhìn Lâm Hân ngồi trước mặt, không nhịn được nhớ tới một người đã kính dâng cả đời cho đất nước- Lâm Bảo Đức.

Hai tay Lâm Hân dần dần buông xuống, nhớ lại cái ngày đã rất lâu đó. Đó là buổi chiều mà ông nội cô - Lâm Bảo Đức qua đời. Cả nước treo cờ tang đắm chìm trong bi thống, chỉ có cô lái xe quân vụ của ông nội, đi thẳng đến Bộ Tư Lệnh cao nhất của quân khu. Cô đứng ở trước mặt Nhâm Phong, vẻ mặt cố chấp kiên định: “Con muốn làm quân nhân.”

“Lâm Hân!” Tiếng la hôm đó của Nhâm Phong vẫn còn quanh quẩn bên tai cô: “Con nhớ kỹ cho ông, đây là con đường chính con lựa chọn, cho dù là phải quỳ, con cũng phải đi cho xong!”

Bây giờ, cô mới hiểu được tại sao hôm đó Nhâm Phong lại nổi giận, vì cô, cũng là vì ông nội cô.

Ba mẹ cô cũng là quân nhân, năm cô năm tuổi đã hy sinh trên chiến trường. Cô sáu tuổi, không hiểu việc đời, nhìn thấy ánh mắt bi thống từ các đồng đội của cha mẹ, cô cũng không hiểu chuyện gì liền khóc theo, tại sao lại phải khóc, cô cũng không biết. Nhưng cô biết, qua hôm nay, cô chính là trẻ mồ cô. Trẻ mồ côi? Đó là cái gì? Cô tuổi nhỏ không biết. Bảo vệ đất nước? Là cái gì? Cô cũng không biết.

Đợi đến khi cô được ông nội đón đi, cô mới dần dần hiểu được chút chuyện, có được suy nghĩ của riêng mình. Đến khi cô hiểu biết được tất cả mọi chuyện, cũng đã không thể khóc nữa, đứng trước bia mộ của cha mẹ, cô không biết nên nói cái gì.

Thật ra cô muốn hỏi cha mẹ một chút, cô và đất nước này, rốt cuộc cái nào quan trọng hơn?

Nhưng mà, đã không ai trả lời cô được nữa.

Từ khi cô bắt đầu có kí ức, trong đầu cô đều là ông nội, ông là người lãnh đạo của đất nước này, là người làm cho mọi người phải tôn kính. Cô rất tự hào, một người như vậy lại là ông nội của Lâm Hân cô.

Nhưng mà khi cô vừa lấy được thư thông báo trúng tuyển với thành tích xuất sắc nhất của đại học Cáp Phất, ông nội cô lại ngã xuống, bị một tổ chức trên thế giới mà đến tên cô cũng chưa nghe qua lần nào bắn chết!

Ngoài phòng cấp cứu, cô lẳng lặng ngồi đó, bĩnh tĩnh, ít nhất cô cũng để cho mọi người thấy được là cô rất bình tĩnh. Phẫu thuật rốt cuộc hoàn thành, bác sĩ cố gắng hết sức cũng không thể cứu được mạng sống của ông nội. Chỉ có thời gian ba ngày, ông nội vĩ đại của cô chỉ còn có thể sống thêm được ba ngày.

Sau đó, cô mới biết được, tất cả mọi người đều nói dối cô. Nói Lâm Bảo Đức là vì làm việc quá độ mệt mỏi cho nên đột tử. Nhưng mà, Lâm Hân cô sao có thể tin lời nói này? Cô là học sinh của Cáp Phất, cô có thể dùng tâm tính bình tĩnh đối mặt tất cả mọi chuyện. Lâm Bảo Đức đã hơn bảy mươi tuổi, cho dù có làm việc cũng không thể nào mệt thành như vậy được?

Cuối cùng, cô cũng biết được sự thật.

Cô tham gia quân ngũ, là vì một sự tin tưởng, trên đời này, cô đã không còn người thân, ông bà ngoại đã qua đời, ông nội bà nội cũng đều đã mất, còn ba mẹ? Cô chỉ có thể nhìn ảnh chụp mà nhớ về họ, mơ hồ nhớ được những đoạn ngắn không hoàn chỉnh. Không thể không đau xót mà nói rằng, cho dù là lúc cha mẹ cô còn trên đời, cũng rất ít khi ở cạnh cô, những kí ức còn sót lại đó ít đến đáng thương.

“Lâm Hân, hứa với ông nội Nhâm, đây là lần cuối cùng được không, đợi con tiêu diệt được tổ chức kia xong hãy buông tay đi. Ông biết con hận, hận bọn họ gϊếŧ cha mẹ con, hận bọn họ hại ông nội con. Nhưng mà Lâm Hân, bọn họ cũng là quân nhân của Hoa Hạ, khi đất nước cần bọn họ, bọn họ phải sẵn sàng kính dâng tất cả cho tổ quốc, kể cả sinh mạng của bản thân.”

Lời nói của Nhâm Phong cũng là cực kì bình tĩnh, cho dù là ai đã trải qua chuyện như vậy cũng sẽ cố chấp giống như Lâm Hân đi. Cô sống vì chấp niệm.

Lâm Hân nửa ngày không nói tiếng nào, rốt cuộc ngẩng đầu, nhìn Nhâm Phong: “Được.”

Lâm Hân, một đời nữ anh hùng cũng vì chấp niệm mà sống.