Chương 16

Trước sự khıêυ khí©h, Bạch Khâm vẫn giữ được một phần lí trí, hai người này rốt cuộc là ai?

Ích Hỏa, tên như ý nghĩa, là loại lửa cực kì có lợi. Nhiệt độ của Ích Hỏa rất cao, ngọn lửa màu lam, là bá vương trong các ngọn lửa. Loại lửa này rất khó gặp được, cho dù may mắn gặp được cũng không thể thu thập được. Ngoài việc nó có nhiệt độ cao có thể làm tan chảy phần lớn ‘Bình Thu Hỏa’ ra, bình thường các ngọn lửa này đều có ma thú thủ hộ. Bảo hộ thú thường là ma thú cấp mười hai, mười ba.

Thật ra không phải ma thú chỉ phát triển đến cấp mười ba không phát triển nữa, mà là vì cho đến bây giờ, trên cả đại lục này, ma thú cao cấp nhất từng xuất hiện là ma thú cấp mười ba, cho nên mọi người mới cho rằng ma thú cấp mười ba đã là cao nhất. Nhưng mà những người già cả có nhiều năm lịch duyệt đều biết một câu “nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên”, bên ngoài đại lục này còn có đại lục khác đấy!

Bạch Khâm do dự không thôi, Noãn Thu hừ lạnh một tiếng. Ngay cả Phượng Hoàng là ta ngươi đều dám khi dễ, không thể để ngươi biết tay ta?

Bạch Khâm vươn đôi tay đã che kín nếp nhăn, nhìn hai người trước mắt. Là mình đã già rồi sao? Một đứa bé và một cô nương mười mấy tuổi, giữa hai tỷ đệ này rốt cuộc che giấu chuyện gì đây?

Uống! Nếu không uống cũng không thể sống thêm được mấy ngày, còn không bằng liều một phen! Bạch Khâm một ngụm uống xong.

Noãn Thu mặt không đổi sắc nói: “Đến chỗ bọn nhóc của ngươi ngủ một giấc, ngày mai tỉnh lại sẽ không có chuyện gì.” Nói xong liền kéo Mạc Vũ đi mất.

Chỉ để lại Bạch Khâm với ánh mắt sâu xa, nhìn hai người rời đi.

“Sao ngươi lại muốn cứu hắn?” Noãn Thu rất không hiểu, lấy tính tình của Mạc Vũ, không để ý đến sống chết của người khác mới đúng chứ.

“Hắn không phải người bình thường.” Mạc Vũ cũng không che giấu, Noãn Thu là người đáng tin cậy.

Noãn Thu thở dài: “Phải, hắn không phải người bình thường, ngay cả Ích Hỏa đều nghe qua, có thể là người bình thường sao? Vì cái này ngưới mới cứu hắn?”

Mạc Vũ đi đến bên cửa sổ, nhìn bầu trời tối đen, ánh trắng sáng ngời, có đẹp đến đâu nàng cũng không có chút tâm tình thưởng thức: “Ta và ngươi đều không hiểu biết rõ ràng về nhân gian, Bạch Khâm này…” Mạc Vũ hừ lạnh một tiếng, nàng không phải anh hùng cứu thế, không rảnh có lòng tốt dư thừa đi cứu người không có chút quan hệ gì với nàng, tất nhiên ngoại trừ người có giá trị lợi dụng.

Thế giới này chính là thực tế như vậy, ngươi có giá trị lợi dụng thì mới có người cứu ngươi.

Đại phu ở Tân Quyển này quá mức nông cạn, vốn không nhìn ra được sau khi cứu được ông lão này sẽ có lợi ích lớn như thế nào.

Mạc Vũ có dự cảm, ông lão này sẽ mang đến cho nàng những chuyện nàng không thể tưởng tượng được.

Sáng sớm hôm sau, trời còn hơi tối, Mạc Vũ đã dậy, nàng không quen ngủ quá lâu.

Nàng nhìn thấy một người đúng trong viện, cẩn thận nhìn lại đúng là Bạch Khâm. Xung quanh là cây cối xanh biếc, ông mặc quần áo ăn mày đứng giữa viện, thong thả đánh Thái Cực Quyền.

Mạc Vũ không nghĩ đến, trên đại lục này còn có người tu luyện cổ võ!

“Tiểu huynh đệ muốn học không?” Bạch Khâm thong thả thu quyền, thở ra, đứng thẳng người hỏi Mạc Vũ.

“Ta biết.” Mạc Vũ nói lời nói thật, tố chất thân thể Lâm Bảo Đức rất tốt, phần lớn là do hằng năm ông luyện Thái Cực, hơn nữa ông cũng được coi như một thế hệ tông sư cổ võ. Mưa dầm thấm đất, Mạc Vũ tất nhiên cũng biết.

“Hả?” Bạch Khâm nổi lên hứng thú, không nghĩ đến ở đây có thể gặp được một người biết cổ võ. Bạch Khâm cũng không cho rằng Mạc Vũ sẽ nói dối, bắt đầu từ lúc gặp mặt, Bạch Khâm cũng không nhìn nàng như nhìn một đứa bé, Mạc Vũ mang đến cho ông một cảm giác rất kì quái, nói không rõ kì quái.

Thân hình nho nhỏ của Mạc Vũ chắp tay đứng ở một bên, giống như bộ dáng một tiểu đại nhân, sắc mặt nàng bình tĩnh, nhưng đáy mắt đã nổi lên sự cô đơn và hận ý mà người khác nhìn không hiểu.

Đúng vây, là cô đơn! Lâm Hân cũng vậy hay Mạc Vũ cũng thế, từ lúc sinh ra, nàng đã cô độc đến chết lặng, thế giới này, nàng không cần bất kì ai, nàng, chỉ có một mình!

Nàng và Noãn Thu bàn bạc đã lâu, cũng tìm đọc rất nhiều sách cổ, nàng rốt cuộc cũng tìm được cách có thể che giấu chân khí trong cơ thể mình. Trên Tuyết Sơn tận cùng ở phía nam có một loại cây cỏ tên là Ẩn Thảo, rất hiếm thấy nhưng cũng rất dễ phân biệt, vì nó màu đỏ. Mạc Vũ tính toán làm tốt việc làm ăn ở đây xong thì đi tìm loại cỏ đó.

“Vũ, ngươi lại muốn để cho lão già kia và đám nhóc đó ở lại chỗ này?” Noãn Thu rất là khó hiểu.

Mạc Vũ gật đầu không nói gì. Buổi chiều, Noãn Thu ở bên ngoài bán đan dược, Mạc Vũ đến trước cửa phòng của Bạch Khâm, gõ cửa.

“Mời vào.”

Mạc Vũ đẩy cửa ra đi vào, Bạch Khâm cũng là người biết điều, ông không hỏi Mạc Vũ về thân phận của Noãn Thu.

“Chúng ta phải rời khỏi đây một thời gian, chỗ ở này…” Mạc Vũ nhìn quanh bốn phía, lại nhìn lại Bạch Khâm, chắc ông đã ở quen chỗ: “Cho ngươi mượn dùng trước.”

“Các ngươi muốn đi đâu?” Tuy rằng Bạch Khâm cảm thấy mình mở miệng có chút dư thừa, nhưng ông vẫn muốn hỏi. Mạc Vũ là nhân tài, Noãn Thu cũng vậy, một ngày nào đó hai người này chắc chắn sẽ lấy được thành tựu rất lớn. Nhưng trước mắt xem ra, hai người lại cũng không có tấm lòng kia, nếu không nhất định sẽ là một truyền kì!

Mạc Vũ nhìn sâu vào mắt Bạch Khâm, không nói gì, rời đi.

Khóe miệng Bạch Khâm giật giật, đúng là cái gì cũng không nói. Nhìn bóng dáng Mạc Vũ rời đi, tò mò trong lòng ông ngày càng tăng. Ông nhìn ra được trong cơ thể Mạc Vũ có một cỗ chân khí, nhưng ông làm như không nhìn thấy, thậm chí đến nghe cũng chưa nghe thấy.