Chương 15

Ban đêm, trời mưa.

Khi Vũ Dạ và mấy đứa bé quần áo rách nát khác, cõng theo một ông lão dùng sức gõ cửa, Noãn Thu thật bất đắc dĩ nhưng cũng đi ra mở cửa. Mặc dù dưới ánh sáng yếu ớt của ngọn nến nhưng Mạc Vũ vẫn nhìn ra được ông lão này không tầm thường. Dưới đầu tóc bạc là một khuôn mặt hình chữ điền cương nghị, nếp nhăn cũng không giấu được sự kiên cường, sự mài giũa của năm tháng lại làm cho ông có thêm vài phần ổn trọng. Một người như vậy sao có thể là người bình thường?

Rất nhiều người có thể che giấu tướng mạo, tính cách của mình… Nhưng khí thế từ trong xương cốt của một người là không thể che dấu được. Hơn nữa Mạc Vũ lại từng ra sức học tập tâm lý học, sao có thể che dấu qua được mắt nàng. Quan trọng là, nàng từ trên người ông lão này cảm nhận được một cảm giác quen thuộc, là quân nhân! Khí thế của quân nhân! Quyết đoán của quân nhân! Sự can đảm gặp nguy không sợ của quân nhân!

"Van xin ngươi, cứu gia gia của bọn ta, bọn ta làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp ngươi"

"Đúng vậy, xin ngươi cứu gia gia bọn ta đi."

….

Khi Mạc Vũ còn đang suy nghĩ, một cô bé mặc quần áo hồng nhạt bạc màu bẩn thỉu chạy đến bên chân nàng, chắc cũng chỉ ba bốn tuổi, mái tóc vừa bẩn vừa loạn cùng với khuôn mặt nhỏ nhắn đen thui càng làm cô bé có vẻ chọc người thương tiếc: "Ca ca, ngươi cứu gia gia đi, cứu gia gia đi mà. Oa oa oa…." Nói xong liền khóc lên.

Noãn Thu đứng một bên không nói gì, thân hình tiêu chuẩn của cô dựa vào trên cửa, nhìn tình cảnh trong phòng. Trường hợp khóc nháo như vậy lại làm nổi bật lên sự bình tĩnh của Mạc Vũ và ông lão kia, thật sự là tiên ma đối lập.

Khi Mạc Vũ đang dò xét Bạch Khâm thì ông ấy cũng đang thăm dò Mạc Vũ. Một già một trẻ nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn thấy được cảm giác quen thuộc, đúng vậy, bọn họ đều là quân nhân, cho dù bây giờ không phải nhưng sự ăn ý từng có của người quân nhân trong người bọn họ vẫn còn! Người càng già càng dẻo dai, người trẻ lại hết sức lông bông tùy ý, ở trên người bọn họ lại vô cùng tinh tế sâu sắc!

Mạc Vũ ngạc nhiên, ông lão như vậy sao có thể là ăn mày?

Bạch Khâm ngạc nhiên, đứa bé như vậy sao có thể là người bình thường?

Mạc Vũ đã hiểu biết rất nhiều các kiểu y học, lại duy chỉ không biết trung y, nhưng nàng nhìn bộ dạng sinh bệnh của Bạch Khâm, chắc là bị nội thương gì đó chứ không phải do thời tiết thay đổi.

“Noãn…. Tỷ tỷ, ngươi qua xem một chút.” Mạc Vũ lùi qua một bên nhường đường cho Noãn Thu, cô vừa lòng gật gật đầu. Đứa bé này chính là lần đầu tiên ở trước mặt nhiều người gọi cô một tiếng tỷ tỷ, xưng hô này rốt cuộc có tiếng có miếng rồi! Cô chờ đợi thật quá không dễ dàng mà!

Noãn Thu ngồi xuống trước mặt Bạch Khâm, không nhìn vào ánh mắt thận trọng của ông, tay phải đè lên mạch ông, nhíu mày: “Ông già ngươi…”

“Khụ khụ.” Bạch Khâm ho khan hai tiếng, nhìn Mạc Vũ: “Tiểu huynh đệ, có thể đưa mấy đứa nhỏ nhà ta đi nghỉ ngơi không, bọn nó đều mệt mỏi rồi.”

Mạc Vũ liếc mắt nhìn Bạch Khâm một cái, lại nhìn nhìn Noãn Thu, gật gật đầu.

“Gia gia, tụi con…”

“Đi nghỉ ngơi trước đi, gia gia sẽ không có chuyện gì đâu.” Bạch Khâm hiền lành cười vỗ vỗ đầu bọn nhỏ, sau đó hướng ra ngoài cửa phất phất tay. Bọn nhỏ không tình nguyện theo Mạc Vũ đi ra ngoài, nhưng lời nói của gia gia không thể không nghe được!

Đợi sau khi bọn trẻ ra ngoài, cơ thể bị thương của Bạch Khâm mới ngồi thẳng dậy, nhìn Noãn Thu đề phòng hỏi: "Các ngươi rốt cuộc là ai?"

Noãn Thu hừ lạnh, người này là ai vậy, cứu hắn, hắn còn hỏi nhiều như vậy.

"Vậy là ngươi biết rất rõ tình trạng thân thể mình, nếu ngươi không nhanh chóng trị liệu, cũng không còn ai lo cho bọn trẻ của ngươi." Noãn Thu có chút tức giận, nghĩ đến cô đường đường là phượng hoàng tộc, đã bao giờ giúp người khác xem bệnh còn cần phải xem sắc mặt hắn? Lòng tự trọng của cô bị sỉ nhục nặng nề, cô bực bội ngồi ở một bên không nói lời nào!

Vẻ mặt Mạc Vũ bình tĩnh đi đến, nhìn thấy tình hình trong phòng, cũng đoán được xảy ra chuyện gì. Tuy nàng thực tán thưởng Bạch Khâm, nhưng điều đó không có nghĩa là ông ấy có thể muốn làm gì thì làm.

“Trị hay không?” Mạc Vũ hỏi thực rõ ràng, trị, ngươi liền ở lại; không trị, chỗ của ta cũng không phải viện dưỡng lão.

Tất cả người già trên thế giới này, ngoài gia gia của nàng, không ai có thể làm lòng nàng sinh ra nửa phần tình cảm. Mạc Vũ không phải kẻ ngốc, nàng nhìn ra được, tuy Bạch Khâm bây giờ chỉ là một kẻ ăn mày nhưng khi còn trẻ chắc chắn cùng từng làm nên việc lớn. Nhưng điều này với việc Mạc Vũ có cứu ông ta hay không cũng không mâu thuẫn.

Bạch Khâm rất là ngạc nhiên, thật không ngờ cậu bé mới bảy tuổi trước mặt lại cứng rắn như vậy, dưới khí thế của ông lại không có chút sợ hãi nào, ngược lại sự cứng rắn của hắn so với chính mình tuyệt đối chỉ có hơn chứ không kém.

Tân Quyển là trung tâm giao dịch của cả đại lục, có nhiều người tài giỏi cũng thực bình thường, nhưng ông cũng chưa từng nghe nói có một thiên tài nhỏ tuổi như vậy?

“Trị.” Bạch Khâm khẽ cắn môi, vẫn là ông đồng ý lùi bước trước, tuy rằng ông cũng không chắc chắn rằng Noãn Thu có thể trị hết bệnh của ông, nhưng vẫn phải nắm lấy cơ hội đúng không? Hơn nữa, đám trẻ còn nhiều đứa như vậy, ông không thể bỏ mặc được đi!

Mạc Vũ cho Noãn Thu một ánh mắt, Noãn Thu hiểu ý, nhưng trong lòng vẫn có chút không tình nguyện. Lão già ngươi có thể lợi hại hơn Phượng Hoàng tộc của ta được không ?

Bạch Khâm hình như cũng nhìn ra Noãn Thu có chút không tình nguyện, mặt già có chút đỏ lên: “Cô nương, vừa rồi là lỗi của ta.”

Noãn Thu không nói chuyện, xoay người rời đi chế thuốc.

“Tiểu huynh đệ, ngươi tên gì vậy?” Trong phòng chỉ còn lại Bạch Khâm và Mạc Vũ.

“Liên Thành.”

“À à.” Bạch khâm gật gật đầu, trong lòng lại tự hỏi, Liên gia? Sao ông lại chưa nghe qua nhỉ?

Noãn Thu cầm một cái bát đi đến đặt trước mặt Bạch Khâm: “Uống đi.”

Nhanh như vậy? Nấu thuốc cũng không nhanh như vậy đi? Bạch Khâm vẫn là có chút không tin, đang do dự lại nghe được Noãn Thu nói: “Ta dùng Ích Hỏa nấu, có vấn đề?” Noãn Thu cười khẽ, mắt to dưới ánh đèn u ám lại rất có thần, nụ cười kia giống như muốn nói với Bạch Khâm “Có gan thì ngươi uống đi!”