Chương 14

Sau khi Mạc Vũ đưa cậu bé kia đến một căn phòng, mở miệng bảo: “Ngồi đi.”

Cậu bé nhìn người trước mặt, rõ ràng còn nhỏ hơn hắn nhưng lại không thể từ chối được lời nói của nàng. Dù sao cũng là hắn làm sai. Vốn tưởng rằng Mạc Vũ sẽ thực tức giận, ai biết, nàng chỉ thực bình tĩnh hỏi: “Tại sao lại trộm?”

Đối thoại như vậy, giống như là cha mẹ đang dạy dỗ con cái làm cậu bé rất không được tự nhiên. Nhưng cậu cũng nhỏ giọng trả lời: “Gia gia ta sắp không xong, người thật sự sắp chết, cầu xin ngươi cho ta thuốc, sau này muốn ta làm trâu làm ngựa cho ngươi đều được!”

Gia gia? Xưng hô quen thuộc như vậy lại làm Mạc Vũ có cảm giác thật xa lạ, lòng nàng xúc động. Nàng kiên nhẫn mở miệng: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Cậu bé nhìn vào mắt Mạc Vũ lại nhìn đan dược trong lòng ngực: “Ta nói ngươi sẽ cho ta.”

“Có khả năng.”

Cậu bé hạ quyết tâm, nói: “Thật ra…”

Nghe xong lời hắn nói, Mạc vũ biết được, gia gia mà cậu nói cũng không phải là gia gia ruột thịt. Ông là một lão ăn mày, hơn mười năm trước, cũng là lúc Vũ Dạ - cậu bé trước mắt này sinh ra không lâu, nhặt được cậu trên ngã tư đường. Ông lão tên là Bạch Khâm, là người tốt bụng, ông cũng thu nuôi không ít cô nhi. Theo lí mà nói, cậu bé như vậy không nên bị vứt bỏ, nhưng mà Vũ Dạ trời sinh lại là phế vật, trong cơ thể cậu vốn không có linh lực, cho nên có lẽ vì vậy mà cậu bị người bỏ rơi.

Bạch Khâm cũng đã hơn tám mươi tuổi, thân thể cũng không khỏe mạnh lắm, sau đó mấy ngày trước thời tiết thay đổi thất thường liền ngã bệnh, bởi vì không có tiền nên không thể mời đại phu. Nhưng mà bọn họ biết bổ khí đan, bổ huyết đan có thể cứu gia gia một mạng. Bọn họ cũng đã cầu xin thật nhiều thương nhân nhưng không ai thương sót bọn họ, mọi người đều nói bọn họ là kẻ lừa đảo. Vũ Dạ không từ bỏ, cho nên, sau khi cậu nghe nói chỗ này mới mở một cửa hàng, lại tới nữa.

Tuy quần áo cậu rách nát nhưng Mạc Vũ vẫn nhìn ra được khí chất phát ra từ trong người cậu, đó là loại khí chất không phải người thường có thể học được, cái loại cảm giác tôn quý này là trời sinh.

"Đan dược ngươi có thể cầm đi, nếu bệnh của gia gia ngươi vẫn không tốt lên, ngươi có thể đưa người đến đây." Mạc Vũ thật lòng nói, thật ra nàng rất bội phục cậu bé này. Nhìn dáng vẻ của cậu nhất định là đã khốn đốn rất nhiều lần, vì gia gia không có chút huyết thống nào với mình mà cố hết sức như vậy, không quên ơn nghĩa, thật sự rất khó có được.

Vũ Dạ liếc mắt nhìn Mạc Vũ một cái: "Cảm ơn!" Sau đó vội vàng từ cửa sau chạy ra ngoài.

Mạc Vũ nhìn bóng dáng Vũ Dạ rời khỏi, không nói gì, trở về phòng tiếp tục luyện đan. Bây giờ nàng đã quen tay hay làm, luyện trung cấp đan dược đối với nàng đã không còn khó khăn nữa. Thiên phú của Mạc Vũ rất tốt, có lẽ là do huyết thống của nàng. Một người là thiên tài ma giới ngàn năm có một, một người là Tam công chúa Thần giới khiến người ta phải ngưỡng mộ, thân phận nào không phải tôn quý bậc nhất? Gen di truyền, thật là quá kì diệu!

Tới buổi tối, Mạc vũ đóng chặt cửa sổ, trong căn phòng nhỏ lại tản ra ánh sáng trắng rực rỡ, bốn góc trong phòng hiện ra bốn viên dạ minh châu thật lớn, ở chỗ ngõ nhỏ u tĩnh này lại lóe lên ánh sáng làm người lóa mắt.

Nhìn trước mặt bày ra một… giỏ đồng bạc. Noãn Thu thật sự không biết nên khóc hay nên cười, cái này làm sao mà đếm đây.

“Ngày mai ngươi đem đi đổi thành đồng vàng hoặc là ngân phiếu đi.” Mạc Vũ cũng không nhìn đến mấy đồng tiền này, tiền dược liệu cũng không tốn bao nhiêu, ngành nghề này thật sự rất kiếm được tiền nha!

Tuy rằng đan dược sơ cấp và trung cấp đan dược rất là hiếm thấy nhưng cũng không phải mua không được, một ít tiệm thuốc có danh tiếng đều có bán, nhưng mà còn đan dược cao cấp, đó mới là thật sự quý hiếm.

Mạc Vũ một bên nhìn sách, lại đem dược liệu ở một bên bỏ vào trong lò luyện. Mạc Vũ hít sâu thở ra, nhìn lò luyện đan trước mặt, hành động!

Mạc Vũ đặt hai tay trên lò luyện đan, âm thầm cảm nhận sự thay đổi bên trong. Lần này không giống như luyện đan dược sơ cấp và trung cấp, nàng rõ ràng cảm nhận được sự thay đổi của dược liệu bên trong. Sau khi khởi động lò luyện đan, dược luyện xung quanh đều tập trung lại vào giữa, tuy rằng không có lửa nhưng nhiệt độ bên trong lại cao đến dọa người, mà dược liệu được tinh luyện ra đều là tinh hoa thuần khiết nhất. Tinh hoa các loại dược liệu lấy dạng chất lỏng chậm rãi hướng đến cùng một chỗ, hội tụ lại với nhau, trộn lẫn, dung hợp… Cuối cùng ngưng tụ lại thành một viên đan dược, màu sắc càng lúc càng đậm, Mạc Vũ cũng cảm giác được càng lúc càng rõ ràng hơn.

Thành công!

Cho dù Mạc Vũ có bình tĩnh thế nào thì lúc này cũng không thể kìm nén sự kinh hỷ từ đáy lòng, nàng thật sự thành công! Đan dược cao cấp, đối với nàng mà nói đã là một việc nhỏ không đáng gì!

Ba ngày, cửa hàng Liên Thành của Mạc Vũ đã nổi tiếng khắp cả Tân Quyển, mà đi cùng với sự nổi tiếng thì phiền thức cũng đến theo.

Bởi vì giá đan dược của Mạc Vũ còn thấp hơn so với giá thị trường, cho nên rất nhiều người sẽ vì giá rẻ mà đến đây mua. Tuy rằng người mua cũng không phải là rất nhiều nhưng mà có một số gia tộc hoặc là dong binh đoàn muốn mua với số lượng lớn, mà chỗ của Mạc Vũ giá lại rẻ cho nên những người đó mua đi bán lại cũng kiếm lời không ít.

Mạc Vũ cũng không thèm để ý chút chuyện này nhưng gần đây nhất danh tiếng của cửa hàng Liên Thành lại giảm mạnh xuống.

Noãn Thu nhìn phía đối diện, thấy Mạc Vũ mặt không đổi sắc uống trà, thật sự muốn đi lên hỏi một chút, cô nàng ngươi rốt cuộc gặp phải chuyện gì thì mới thay đổi sắc mặt đây?!

Bảy tuổi, đã học được kỹ thuật luyện đan mà người thường không thể tưởng tượng được, lại ở trong thời gian ngắn lập nên một cửa hàng mặt tiền nho nhỏ, tuy rằng thành tích không phải rất lớn nhưng đối với một đứa bé bảy tuổi mà nói là thật sự không thể tưởng tượng được.

Nếu Mạc Vũ không vội vậy tất nhiên Noãn Thu cũng không gấp gáp gì, nàng thật sự muốn biết, lần này Mạc Vũ sẽ dùng cách gì xoay chuyển Càn Khôn!