Chương 13

Khóe miệng Nõan Thu cong cong. Ở cùng với người như vậy, về sau nhất định sẽ không thiếu niềm vui. Hơn nữa, cô lại một lần nữa khẳng định tầm mắt của mình, nàng ấy có lẽ đã trải qua gì đó làm cho nàng muốn trong thời gian ngắn cố gắng tăng lên thực lực của chính mình! Cho nên, cô nhìn về hướng đông, phương hướng của Thiên Điểu Tộc, trong lòng nói: Hàn, chờ thϊếp, thϊếp nhất định sẽ đi cứu chàng ra!

Sau khi Mạc Vũ nắm giữ được một ít kỹ thuật liền bắt đầu điên cuồng luyện đan, chân khí trong cơ thể nàng được cung cấp cuồn cuộn không ngừng, vốn không có nguy cơ chân khí bị tiêu hao sạch sẽ. Tuy nàng luyện đa số đều là đan dược sơ cấp, nhưng chút đồ này trên thị trường cũng được coi là đồ hiếm lạ. Phượng Hoàng cũng biết luyện đan nên cô ấy cũng thường thường đi luyện một ít, vì không muốn đả kích lòng tự tin của Mạc Vũ, cô cũng chỉ luyện một ít đan được mà Mạc Vũ đã biết luyện rồi.

Nhưng mà hôm đó, cái nhìn của Noãn Thu đối với Mạc Vũ phải thay đổi.

Nhìn thấy thân hình nhỏ xinh của Mạc Vũ đứng trên ghế, sau khi đem một ít thảo dược bảo vào ‘Phượng Chi Bảo Đỉnh’, nàng vươn hai tay đặt bên trên, đưa chân khí vào bên trong. Chính xác là lò luyện đan được chân khí thuần khiết màu lam vây quanh. Mạc Vũ nhớ kỹ bí quyết luyện đan, đây là đan dược ‘trung cấp’ mà nàng muốn khiêu chiến, tuy rằng trung cấp và sơ cấp chỉ khác nhau có một chữ, nhưng đây lại là bước ngoặc mà rất nhiều luyện đan sư đều không thể đột phá. Mạc Vũ nhắm hai mắt lại nhưng không ngừng hấp thu tinh khí thuần khiết từ thiên nhiên. Rốt cuộc, khi vang lên một tiếng ‘ba’, Noãn Thu mới biết được, nàng ấy thật sự biết tạo cho cô một kinh hỷ lớn.

Chưa đến thời gian tám ngày, Mạc Vũ đã có thể khiêu chiến trung cấp đan dược. Nếu mang chuyện này nói ra ngoài sẽ có bao nhiêu người chịu tin tưởng chứ? Cho dù là cô- người của bộ tộc Phượng Hoàng - cũng biết rõ sự quan trọng của đan dược. Mạc Vũ lợi hại như vậy, quả nhiên là làm cho người ta không dám xem thường!

Thiên tài, đúng là thiên tài! Nghịch thiên, đây tuyệt đối là nghịch thiên!

“Ba ngày sau khai trương!” Lời nói của Mạc Vũ rất chắc chắn. Noãn Thu đứng một bên nhìn nàng, khi nào thì nàng mới có thể biểu hiện ra ngoài biểu tình mà một đứa bé nên có đây? Hình ảnh đó, nhất định sẽ thực đáng yêu!

Tân Quyển là trời đất của thương nhân, nhưng lại không có ai dám tự tiện mở cửa hàng bán đan dược. Dám mở cửa hàng như vậy, nhất định là một ít các đại gia tộc, mà Mạc Vũ lại ở trên một ngõ nhỏ, rất nhỏ bé của Tân Quyển, làm được.

Ai cũng không nghĩ đến, chính là bắt đầu từ một con ngõ nhỏ bé, Mạc Vũ khởi bước sáng tạo ra một vương quốc buôn bán thuộc về nàng! Liên Thành, tên như ý nghĩa, Mạc Vũ nàng, muốn liên kết nền thương nghiệp trên tất cả các thành thị lại với nhau, hình thành một vương quốc buôn bán của riêng nàng. Đó là một loại khí phách, khí phách để có suy nghĩ vượt qua tất cả những người bình thường, cho dù có người dám nghĩ như vậy cũng sẽ không dám làm, bởi vì đó chỉ là một giấc mộng, một giấc mộng thật xa xôi.

Mạc Vũ bây giờ không có cách nào nói ra thân phận của bản thân, nàng biết, chỉ cần nàng vừa xuất hiện, sẽ có rất nhiều người nhìn chằm chằm nàng. Cho dù thế giới kia tốt thế nào, nàng cũng không muốn! Đợi khi nàng có năng lực, một ngày nào đó, tất cả nợ nần sẽ tính chung một lượt.

Trong con ngõ nhỏ bé chật kín người, Mạc Vũ lại sắp thêm hàng hóa đầy cả một mặt tường. Phía bên phải là cửa ra vào bị khóa lại, cả bên trái đều là cửa sổ bán đồ, tất cả những người muốn mua đều phải xếp hàng ở bên ngoài.

Hơn nữa mọi người không thể nhìn thấy bên trong, bởi vì Mạc Vũ đã dùng một tấm màng che lại. Như vậy sẽ có cảm giác thần bí, chỗ bán hàng, chỉ là một cách gọi mà thôi, bên trong nhất định sẽ có người tò mò.

Đan dược vốn chính là vật hiếm lạ. Ở nhân gian có ba loại tiền tệ là vàng bạc đồng ( ít nhất là 1000) còn có rất nhiều các loại ngân phiếu. Như vậy cho dù là đan dược sơ cấp cũng bán với giá 6 đồng bạc, nhưng mà Mạc Vũ lại chỉ bán 5 đồng bạc, mỗi viên đan dược có thể tiết kiệm 1 đồng bạc, nếu như mua càng nhiều sẽ càng tiết kiệm được càng nhiều. Giá trung bình của đan dược trung cấp trên thị trường là 23,4 đồng bạc, chợ đen nhiều nhất là 30 đồng bạc, Mạc vũ tính toán bỏ bốn lên năm, liền định ra giá 20 đồng bạc.

Nhưng Mạc Vũ đã định ra quy định, một người một ngày chỉ mua được nhiều nhất ba viên, như vậy sẽ tiếp xúc được với không ít khách hàng và biết được nhu cầu của họ.

Nhìn một hàng dài người xếp đầy con ngõ nhỏ, trong lòng Mạc vũ cũng thực vui vẻ. Nàng nghĩ người mà ngày đó nàng mua sách gặp được chắc là cũng sẽ biết đến.

Chỉ một lát liền bán được không ít.

“Cho ta hai viên trung cấp bổ khí đan, một viên trung cấp bổ huyết đan!” Một cậu bé lớn hơn mười tuổi, ăn mặc rách nát, có chút khẩn trương đứng trước mặt Noãn Thu.

Noãn Thu liếc mắt nhìn cậu bé một cái, không nói gì, gật đầu, từ trên quầy lấy xuống ba bình đan dược: “60 đồng bạc” Nhưng cậu bé kia lại cướp lấy ba bình đan dược, nhét vào trong ngực định chạy đi. Ngón trỏ tay trái của Noãn Thu hơi câu lên, cậu bé liền đứng bất động. Người xung quanh sớm bị dung mạo của Noãn Thu làm kinh ngạc nên đều cảm thấy tức giận thay nàng, chỉ vào cậu bé kia bắt đầu mắng.

“Ngươi còn nhỏ nhưng lại không ngoan nha!”

“Người nhà ngươi dạy ngươi như thế nào vậy, để ngươi đến nơi này trộm đồ!”

….

Người xung quanh mỗi người một câu làm cho Noãn Thu cũng không biết phải làm sao.

Mạc Vũ đang ở bên trong luyện đan nghe được âm thanh lớn như vậy cũng bước ra ngoài: “Sao lại thế này?”

“Hắn muốn trộm đồ.” Noãn Thu chỉ vào cậu bé bị nàng định thân nói. Mạc Vũ chỉ nhìn thoáng qua cậu bé kia: “Theo ta vào trong.”

Noãn Thu giải pháp thuật, cậu bé suy nghĩ một hồi, vẫn từ cửa bên phải đi vào trong. Noãn Thu nhìn hai người đi mất, không nói gì, sau khi đóng cửa, tiếp tục bán hàng.