Chương 12



Vừa về tới nhà ở vừa mua, Noãn Thu liền mở miệng: “Không phải chỉ là một đứa bé thôi sao? Ngươi người lớn rộng lượng, đừng chấp nhặt với nó.”

“Làm sao để che giấu thực lực của mình.”

Noãn Thu sửng sốt, cô cho rằng Mạc Vũ không phát hiện chuyện người nọ lén lút đi mật báo, lại không nghĩ đến, cô nàng này còn linh hoạt hơn trong sự tưởng tưởng của cô nhiều!

“Thật ra, nếu muốn che giấu thực lực của mình cũng không phải là không được, chỉ là, năng lực của ngươi ra sao ta còn chưa biết, sao có thể giúp ngươi được?” Noãn Thu nói sự thật, cô phải căn cứ vào thực lực của Mạc Vũ mới quyết định được nên dùng phương pháp gì.

“Ta cũng không biết.”

Lời nói của Mạc Vũ làm Noãn Thu không biết nói gì: “Ta giúp ngươi coi thử.”

Thấy Mạc Vũ gật đầu, Noãn Thu liền cười, vươn tay thăm dò mạch của Mạc Vũ.

“Ngươi tu luyện cái gì?” Noãn Thu nhíu mày, trong cơ thể Mạc Vũ có một cổ chân khí thực thuần khiết, chỉ là cho tới bây giờ nàng còn chưa từng nghe nói qua. Nhớ lại nàng cũng đã sống được mấy ngàn tuổi, Thần, Ma, Nhân, Yêu giới… Phương pháp tu luyện của mấy giới này cô nhiều ít cũng có hiểu biết một chút, nhưng mà năng lực của Mạc Vũ lớn như vậy, nàng lại không biết đó là cái gì.

Nhân gian có người tu luyện linh lực, cũng có người học võ, tuy rằng phân chia cấp bậc đều giống nhau nhưng cách tu luyện lại khác nhau rất lớn. Rốt cuộc Mạc Vũ đang tu luyện cái gì đây?

“Tu luyện?” Tới bây giờ Mạc Vũ cũng không biết người trên đại lục này còn phải tu luyện. Nghe Noãn Thu nói xong, nàng cũng không hiểu, chân khí của mình là từ đâu ra?

Hai người rơi vào im lặng, Noãn Thu đang đau khổ suy nghĩ, theo lí mà nói thì trên đại lục này có rất ít chuyện mà cô không biết, sao cô lại không biết cổ chân khí này từ đâu ra được chứ? Còn Mạc Vũ đã nhanh chóng tìm hiểu mọi thứ có liên quan đến đến cổ chân khí trong cơ thể nàng từ vòng tay mẫu thân để lại. Nhưng mà lại cái gì cũng không tìm được.

“Đừng nghĩ nữa, ta đi đọc sách trước.” Mạc Vũ cũng không suy nghĩ chuyện này nữa, dù sao cổ chân khí đó cũng không có ảnh hưởng gì tới nàng, cho nên để lại đó trước đi.

Noãn Thu gật đầu, nhẹ nhàng đi ra ngoài giúp Mạc Vũ chuẩn bị tài liệu luyện đan.

Mạc Vũ đọc sách một lát, cũng hiểu biết được một ít kĩ xảo luyện đan. Nhưng dù sao thì thực nghiệm mới là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm tra chân lý, cho nên, hay là nàng thử xem trước một chút. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng tràn đầy nghiêm túc, vừa xem sách luyện đan vừa tỉ mỉ chuẩn bị dược liệu cho vào lò luyện đan. Chờ tất cả dược liệu đều cho vào xong, nàng mới từ từ khép lại đồ án âm dương ở giữa lò luyện.

Nàng muốn luyện sơ cấp bổ khí đan, Mạc Vũ đối với luyện đan có thể nói là dốt đặc cán mai, mặc dù kiếp trước từng có hiểu biết một chút nhưng mà nơi này luyện đan là phải dùng linh lực, cho nên hai bên không có chỗ nào giống nhau. Hơn nữa, luyện đan cũng không phải là một chuyện dễ dàng cho nên nàng phải nắm chắc các bước luyện, làm vững trụ cột mới có thể đạt hiệu quả cao được.

Mạc Vũ nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, đặt tay nhỏ bé lên lò luyện đan, để tâm cảm nhận sự thay đổi bên trong, tuy rằng không có lửa nhưng khi Mạc Vũ dùng chân khí trong cơ thể mở ra lò luyện đan, nàng vẫn cảm nhận được nhiệt độ từ trong phát ra ngoài không phải thực nóng mà là ôn hòa.

Mạc Vũ dùng chân khí của nàng khởi động lò luyện đan, bởi vì nàng luyện đan dược sơ cấp nên không cần quá nhiều kĩ xảo luyện đan.

Cho nên, Mạc Vũ thành công.

Chỉ nghe "ba" một tiếng, bên trái lò luyện đan mở ra một cái cửa nhỏ, bên trong nằm một viên thuốc màu đen, Mạc Vũ vươn tay lấy đan dược, đây chính là thành phẩm thứ nhất của nàng!

Tuy rằng chỉ luyện một viên thuốc sơ cấp, nhưng Mạc Vũ vẫn cảm thấy có chút mệt mỏi. Nơi này luyện đan không cần lửa mà phải dùng linh lực. Còn phải luôn bảo trì trạng thái khởi động lò luyện đan, cho nên cần hao phí rất nhiều tinh lực.

Rất nhiều luyện đan sư luyện đan dược cao cấp, vừa phải tập trung vào kỹ thuật luyện đan còn phải hao phí rất nhiều linh lực. Nếu không có đủ linh lực duy trì hậu thuẫn sẽ bị phản phệ.

Tuy chân khí của Mạc Vũ có thể dựa vào việc hấp thu trong thiên địa nhưng nàng vẫn cảm giác được mệt mỏi.

“Dùng ‘Phượng Chi Bảo Đỉnh’ luyện sơ cấp bổ khí đan, nói ra ngoài còn không biết sẽ bị người chê cười thế nào đâu!” Âm thanh vui đùa của Noãn Thu truyền đến, trong tay cô cầm một ấm trà và một ít điểm tâm, cô để xuống bàn tròn phía sau Mạc Vũ: “Lại đây bổ sung chút thể lực đi, ‘đệ đệ’ của ta.”

Mạc Vũ cũng không nói gì đi qua, thể lực của nàng đúng là cần phải bổ sung.

“ ‘Phượng Chi Bảo Đỉnh’ được xếp vào một trong mười đại thần khí luyện đan, ngoài việc nó là bảo vật của bộ tộc phượng hoàng ra thì hơn đó là nhờ vào ưu điểm của bản thân nó.” Noãn Thu nhìn Mạc Vũ uống trà, chỉ vào lò luyện đan trên bàn bên kia nói: “Hình thể nó rất nhỏ, cho nên khi khởi động nó, người luyện đan vốn không cần hao phí quá nhiều linh lực, cũng chính là chân khí trong cơ thể ngươi. Hơn nữa,…” Noãn Thu nhìn Mạc Vũ, có chút ngượng ngùng: “Sau khi ngươi khởi động nó, không cần giống như những lò luyện đan khác, phải phân ra một phần chân khí bảo trì trạng thái khởi động của nó.” Noãn Thu nhìn trộm biểu tình trên mặt Mạc Vũ, cô không nói, chắc là Mạc Vũ sẽ không tức giận chứ?

Mạc Vũ chỉ gật gật đầu, ánh mắt tiếp tục ngắm nhìn ‘Phượng Chi Bảo Đỉnh’. Nàng hiểu được Noãn Thu là vì tốt cho nàng, chỉ có tự phạm vào sai lầm đó thì mới nhớ kĩ được, mà nếu chuyện gì cũng có người giúp ngươi làm tốt, bản thân lấy được một thành tích có sẵn thì không thể nhớ kĩ được!