Quyển 9: Chương 5: Cô bé điêu ngoa và nam tước quỷ hút máu

- “Edre.”

Lôi bá tước gọi hắn lại:

- “Con đã quên tổ huấn của gia tộc Nạp Lai Ân chúng ta sao?”

Điều thứ nhất tổ huấn Nạp Lai Ân gia tộc: Không được thương tổn nhân loại, nếu không sẽ bị xử cực hình.

Edre cười lạnh một tiếng:

- “Ta chỉ biết muội muội ta sắp chết rồi!”

Ở trong lòng Edre muội muội quan trọng hơn tất cả. Cái gì cũng không quan trọng bằng tính mạng Như Ý.

Những người khác ý đồ giữ chặt Edre, Hi Nặc đi ra.

Hi Nặc nói:

- “Để hắn đi thôi.”

- “Tổ huấn của chúng ta cũng có một quy định: Nếu nhân loại tự nguyện, sẽ được tính là không vi phạm quy tắc.”

Chẳng qua, bao năm trôi qua, không có người gặp được nhân loại tự nguyện dâng ra máu tươi của chính mình, làm thức ăn cho quỷ hút máu.

Cho nên, điều này đều trở nên mơ hồ, đã bị gia tộc Nạp Lai Ân lãng quên.

Edre nhìn nam nhân hư tình giả ý, thống hận Hi Nặc đến cực điểm! Nếu không phảu vì Hi Nặc, Như Ý căn bản sẽ không xảy ra chuyện.

Cho nên, Edre không cảm kích chỉ hừ lạnh một tiếng.

Tổ huấn là cái gì, quy tắc là cái gì? Edre hắn căn bản khinh thường!

Chẳng lẽ, mệnh của muội muội liền không thể so với mệnh của những nhân loại kia sao? A!

Edre thực mau phi thân rời đi lâu đài cổ, xuyên qua tiến vào khu rừng.

Edre không biết đi qua bao nhiêu đường, mãi cho đến khi trời sắp tối đen, mới tìm được một bóng người.

Đó là một nữ hài nhỏ xinh, ngồi xổm đang hái nấm.

Edre bất chấp mọi mặt, trực tiếp bắt lấy nữ hài kia.

Trong lòng Edre hiện giờ chỉ có muội muội, mặc kệ vết thương trên người cùng thân thể đang ở trạng thái suy yếu.

Nữ hài kia đột nhiên bị người vác lên, sau đó bị mang xuyên qua với tốc độ cực nhanh, trực tiếp bị dọa choáng váng.

Edre mang theo nữ hài đến mép giường Từ Như Ý. Tay lấy ra dao, chuẩn bị cắt cổ tay nữ hài.

Lôi bá tước bắt lấy tay Edre nói:

- “Hài tử, đừng hạ thủ. Con còn có cơ hội.”

- “Phụ thân, ngay cả người cũng nói như vậy sao?”

Edre thực thất vọng nói:

- “Muội muội liền sắp chết rồi. Người không nhìn thấy sao? Chúng ta còn phải chờ nhân loại này đồng ý mới được sao?”

- “Ta cũng không muốn mất đi con, đứa con trai còn lại duy nhất này!”

Lôi bá tước tang thương nói.

Từ Như Ý cũng không có mất đi hoàn toàn ý thức.

Nghe được hai người khắc khẩu, nàng gian nan mở mắt, phát hiện Edre mang người đến, thế nhưng chính là nguyên nữ chủ Lý Vũ Phi.

Nàng quả thực sắp bị ca ca làm cho tức chết. Thật vất vả thay đổi vận mệnh, ngăn cản Hi Nặc cùng Lý Vũ Phi tương ngộ, ca ca mình thế nhưng lại tự mình đem tình địch của nàng đến trước mặt nàng.

Ai... Chính là cũng không trách ca ca được...

- “Ca ca...”

Từ Như Ý suy yếu bắt lấy tay Edre, lắc đầu:

- “Không, không cần...”

Bẫy rập của người sói còn đang chờ bọn họ, biết bọn họ sẽ bắt nhân loại tới, dùng lý do tốt nhất xâm chiếm. Nàng sao có thể để cho người sói được như ý?

Một khi dùng đến máu tươi của Lý Vũ Phi, không chỉ liên lụy ca ca, cũng vĩnh viễn không đạt được hảo cảm của Hi Nặc.

- “Ca ca, không cần....”

- “Muội muội! Muội muội, muội đừng sợ, ca ca lập tức cứu muội!”

Edre lại lần nữa cầm dao hướng tới Lý Vũ Phi.

- “Không... Ta không cần nàng cứu... Đây là máu nhân loại ghê tởm, ta mới không cần máu của nàng cứu...”

Như Ý nói đứt quãng:

- “Ca ca, trấn nhỏ có cái bệnh viện, nơi đó có sẵn túi máu...”

Như Ý vừa dứt lời, liền có một đạo thân ảnh xẹt qua cửa sổ, hướng về phía mặt trời mọc rời đi.

Edre nhìn phương hướng bên kia, đúng là hướng đi trấn nhỏ.

Thân ảnh vừa rồi, vừa thấy chính là Hi Nặc. Nói vậy, hắn là vì Như Ý đi lấy túi máu.

Dù vậy, Edre cũng sẽ không tha thứ cho hắn.

Lý Vũ Phi sớm đã sợ tới mức hôn mê, lôi bá tước cho người an bài nơi ở cho Lý Vũ Phi tạm thời ở phòng bên cạnh phòng Như Ý. Nếu Hi Nặc không lấy được túi máu, đến lúc đó lại khuyên Lý Vũ Phi cứu Như Ý.

Edre quá mức kích động, đã bị người kéo xuống.

Không biết qua bao lấu, Hi Nặc rốt cuộc trở lại. Hi Nặc giũ ra túi máu, ước chừng mười mấy túi.

- “Chừng này, có đủ hay không?”

Hi Nặc lạnh mặt nói.

- “Vậy là đủ rồi.”

Dùng máu nhân loại Từ Như Ý thực mau thoát khỏi nguy hiểm, đã ngủ say.

Hi Nặc cũng không rời đi, mà đứng ở mép giường, mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm Như Ý đánh giá.

Sau khi ngủ say, Như Ý thoạt nhìn thập phần an tĩnh. Không có biểu tình cuồng vọng trương dương của ngày thường, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp đến mức tinh xảo, thật sự rất khó khiến người khác chán ghét.

Hi Nặc hạ tần mắt, nhìn đến bộ ngực được đắp tấm chăn mỏng.

Trong đầu hắn đột nhiên hiện ra hình ảnh Như Ý cởi sạch trần trụi bị hắn đè dưới thân.

Một cỗ tà hỏa nói không nên lời bốc lên từ bụng dưới. Làm Hi Nặc trong nháy mắt nổi lên ý muốn điên cuồng xâm chiếm lấy Từ Như Ý.

Hi Nặc lập tức quay đầu đi:Không không không, chính mình đang suy nghĩ gì vậy!

Lông mi Từ Như Ý khẽ nhúc nhích, nàng chậm rãi tỉnh táo lại từ trong hôn mê.

Nhìn thấy nàng dần dần thức tỉnh, Hi Nặc nói, trong giọng không chút nào che giấu chán ghét:

- “Đừng tưởng rằng ta bởi vì cảm kích mới cứu ngươi, chẳng qua là vì không muốn thiếu ngươi cái gì mà thôi.”

- “Ta đương nhiên biết.”

Từ Như Ý nằm ở nơi đó, thập phần suy yếu nói:

- “Ta căn bản không cần ngươi nhớ kỹ ta tốt...”

Hi Nặc nhìn nàng.

Từ Như Ý vẫn là bộ dáng cao ngạo, hoàn toàn không có chút tác phong thay đổi nào.

Rõ ràng Hi Nặc hắn vẫn luôn rất chán ghét, nhưng lúc này, xác thực là nàng cứu hắn một mạng.

Nếu Như Ý không tới, Hi Nặc không xác định được một mình hắn có thể đối phó hết bảy tám người sói cường hãn hay không.

Có lẽ, người chết cuối cùng sẽ là hắn.

- “Ngươi tốt nhất thành thật cho ta, không cần vọng tưởng lại chơi hoa chiêu gì tiếp cận ta!”

Hi Nặc lạnh giọng nói:

- “Còn có nhanh lên tốt lên! Đừng hi vọng ta sẽ áy náy đối với ngươi!”

[Hệ thống nhắc nhở:]

{Nam chủ hảo cảm: +30, trước mắt hảo cảm với ký chủ: 20, hảo cảm với nữ chủ Lý Vũ Phi: 30.}

{Nà ní (Cái gì)? Nam nhân này khẩu thị tâm phi như vậy? Ký chủ làm được không tồi a.}

- “Ta cho rằng, ngươi làm như vậy chính là áy náy đối với ta.”

Từ Như Ý cười nói.

Bộ dáng nàng trương dương tùy ý, làm Hi Nặc thập phần tức giận:

- “Nằm mơ!”

Hi Nặc tức giận phất tay áo. Đang chuẩn bị đi ra ngoài lại nhìn thấy Lý Vũ Phi bên kia đã tỉnh lại, đang xoa mắt, đi từ trong phòng ra.

- “Là, là ngươi?”

Lý Vũ Phi há to miệng, không thể tin được hỏi.

Lý Vũ Phi thường xuyên mạo hiểm tiến vào rừng cây, có đôi khi sẽ gặp một ít tiểu động vật bị thương, đều sẽ giúp chúng nó trị thương.

Đương nhiên sẽ nhìn thấy một ít động vật đã chết đi. Chúng nó đều bị cắn đứt cổ, hút khô máu mà chết.

Thời điểm ban đầu, Lý Vũ Phi sợ hãi một thời gian. Nhưng sau khi bình tĩnh lại cảm thấy không có gì đáng sợ, lại tiếp tục tiến vào.

Vài lần như vậy, cũng bắt gặp Hi Nặc vài lần. Tuy rằng hai người chưa từng giao lưu, nhưng Lý Vũ Phi có ấn tượng không tồi với Hi Nặc.

Hi Nặc nhìn chằm chằm Lý Vũ Phi.

Ánh mắt kia làm cho Lý Vũ Phi có chút sợ hãi lui về sau vài bước:

- “Các ngươi...Các ngươi rốt cuộc là ai?”

Vì sao hành động quái dị như vậy? Mỗi người sẽ đều có năng lực đặc biệt cường đại.

- “Việc này không phải việc ngươi nên biết.”

Hi Nặc lạnh nhạt nói, cất bước rời đi.

Lúc này Hi Nặc không có đi lộ tuyến giống kiếp trước, bởi vì người cứu hắn là Từ Như Ý, cho nên cũng không có sinh ra hảo cảm thêm với Lý Vũ Phi.

ở trong ấn tượng của Hi Nặc, chỉ cảm thấy nữ chủ là nữ hài thực đơn thuần, thiện lương.

Hi Nặc vừa rời đi, không khí khẩn trương nơi này cũng giảm bớt.