Quyển 9: Chương 6: Cô bé điêu ngoa và nam tước quỷ hút máu

Nhìn Từ Như Ý đang nằm ở trên giường đằng kia, Lý Vũ Phi tò mò tiến lại gần.

Bởi vì đều là nữ hài, Từ Như Ý thoạt nhìn lại thực suy yếu. Ở trong mắt Lý Vũ Phi, nàng cũng không có uy hϊếp gì. Lý Vũ Phi còn đang khẩn trương cũng bình tĩnh lại.

- “Các ngươi là ai? Vì cái gì bắt ta tới nơi này?”

Lý Vũ Phi tò mò hỏi.

Từ Như Ý nhìn khuôn mặt nguyên nữ chủ thiên chân trước mặt, nàng ngồi dậy.

- “Ngươi xác định phải biết?”

Từ Như Ý lộ ra một nụ cười ý vị không rõ.

Người bên kia gật đầu thật mạnh nói:

- “Phải.”

Lý Vũ Phi nhìn đến, cảm thấy nữ hài này thật xinh đẹp! Rõ ràng vẻ mặt non nớt, lại mang theo một tia mị hoặc.

Trên khuôn mặt tái nhợt không có tạo cảm giác sợ hãi như những người khác, ngược lại là một loại như búp bê sứ, làm người khác muốn che chở.

Lông mi thật dài, nồng đậm làm người ghen ghét! Khuôn mặt nhỏ tinh xảo, nhìn như nào cũng làm người thích!

Vì thế trong mắt Lý Vũ Phi, Từ Như Ý hoàn toàn là tồn tại vô hại.

Từ Như Ý cười, khuôn mặt lại gần Lý Vũ Phi, nhẹ giọng nói:

- “Ta đây nói cho ngươi đi: Chúng ta đều là quỷ hút máu, sẽ hút máu tươi của nhân loại như ngươi.”

Thanh âm Từ Như Ý ngọt mà không nị, mang theo mềm mại. Dù cho ai nghe được đều sẽ có cảm giác không tin tưởng vào lời nàng nói.

Lý Vũ Phi chỉ nghĩ nàng nói giỡn, không nhịn được nở nụ cười:

- “Ha ha, chuyện xưa ngươi nói thật thú vị.”

- “Thú vị sao?”

Từ Như Ý tới gần Lý Vũ Phi. Đột nhiên lộ ra đôi răng nanh nhòn nhọn nói:

- “Chờ đến khi máu ngươi bị chúng ta hút khô, ngươi liền sẽ không cảm thấy thú vị nữa.”

- “A...”

Lý Vũ Phi sợ tới mức trực tiếp ngã xuống từ mép giường, nửa quỳ trên nền đất run bần bật.

Từ Như Ý lộ ra răng nanh, không hề vô hại như lúc đầu. Tuy rằng diện mạo vẫn đáng yêu như vậy, nhưng sẽ khiến người khác cảm thấy sợ hãi.

Này, thật sự là loài tộc khác với Lý Vũ Phi nàng!

Lý Vũ Phi hét lên.

- “Chạy nhanh rời đi nơi này! Nếu không, ta sẽ xé xác ngươi đến xương cốt cũng không còn!”

Từ Như Ý uy hϊếp nói:

- “Còn có, nếu nói cho bất kì kẻ nào sự tồn tại của chúng ta, ta sẽ không hạ thủ lưu tình mà là gϊếŧ ngươi...”

Lý Vũ Phi nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài: Nơi này thực đáng sợ, nàng không nghĩ lại tiếp tục ngốc ở nơi này!

Lý Vũ Phi vừa ra khỏi cửa liền gặp phải quỷ hút máu khác.

- “Nhân loại?” Quỷ hút máu nhóm nghi hoặc:

- “Nhân loại vì cái gì xuất hiện ở nơi này?”

Sự tồn tại của quỷ hút máu, là tuyệt đối không thể cho nhân loại biết! Quỷ hút máu vì tránh đi nhân loại đuổi bắt, đã lui ẩn, ẩn cư tại bên trong rừng sâu này!

Những nhân loại kia cũng không biết cảm kích bọn họ làm quỷ hút máu vô cùng phẫn nộ, nhìn thấy Lý Vũ Phi liền trực tiếp đánh lại.

Lý Vũ Phi một đường thét chói tai, che lại lỗ tai chạy như điên.

Chính là tốc độ của Lý Vũ Phi không so được với quỷ hút máu, thực giống như trẻ con học bà so với nhóm quỷ hút máu.

- “Dừng tay.”

Hi Nặc đuổi lại đây, ngăn cản bọn họ:

- “Không được làm nàng ta bị thương.”

- “Hi Nặc, nàng ta là nhân loại! Vì sao nhân loại sẽ xuất hiện ở chỗ này?”

- “Là muội muội Edre bị thương. Edre bắt nàng ta tới vì trị thương cho Như Ý.”

Hi Nặc giải thích.

Hi Nặc cũng không phải người thích xen vào việc của người khác, vận mệnh nhân loại như thế nào cũng không liên quan tới hắn. Nhưng là, trong tiềm thức, hắn không hi vọng nhìn thấy Lý Vũ Phi bị thương.

Hắn hồi tưởng lại rất nhiều lần ra ngoài kiếm ăn gặp phải Lý Vũ Phi, đều sẽ nhìn thấy nàng ta không màng nguy hiểm thay nhóm tiểu động vật trị thương băng bó.

Biểu tình của nàng ta thực chuyên chú, mạc danh khiến hắn có chút động lòng.

Hắn không rõ cảm tình là loại cảm giác gì, nhưng hắn biết hắn không nghĩ nhìn thấy nàng ta chịu thương tổn.

Lúc trước, Lý Vũ Phi cũng nhìn thấy Hi Nặc vài lần.

Người nam nhân này... Không, chuẩn xác mà nói là quỷ hút máu nam nhân này, tuy rằng thoạt nhìn bề ngoài lạnh nhạt, nhưng lại không có ý xấu. Nói cách khác, nếu hắn có ý xấu, nàng ta đã chết vài chục lần.

Cho nên nhìn thấy Hi Nặc, Lý Vũ Phi rốt cuộc trấn định lại.

- “Vì cái gì không ngốc ở nơi đó?”

Hi Nặc ngữ khí mang theo lạnh lẽo nói.

- “Là, là tiểu cô nương kia... không, là nữ quỷ hút máu...”

Lý Vũ Phi cẩn thận nhìn chằm chằm Hi Nặc một cái. Nàng ta nên nói như nào a?

Những người này đều là quỷ hút máu a! Nhưng nói trực tiếp ra như vậy, có phải hay không không tôn trọng bọn họ?

- “Trở về!”

Hi Nặc không có nhiều kiên nhẫn nghe Lý Vũ Phi nói, trực tiếp ngắt lời nói của nàng ta.

- “Ta không.”

Lý Vũ Phi sợ hãi mà lắc đầu:

- “Nữ hài là đồng loại của ngươi kia, nàng nói nếu ta không rời đi liền sẽ ăn luôn ta!”

Hi Nặc biểu tình khẽ nhúc nhích, cái điêu ngoa nữ nhân kia nói như vậy sao?

Không biết vì sao, khuôn mặt bị hắn chán ghét đột nhiên hiện lên trong đầu:

Nữ nhân kia, luôn luôn tự đại làm bậy, nói không chừng sẽ làm chuyện ngu xuẩn như vậy thật.

Hi Nặc cười lạnh nói:

- “Nàng còn không có lá gan lớn như vậy!”

- “Vì sao a?”

Lý Vũ Phi cẩn thận hỏi.

- “Ngươi quản quá nhiều!”

Hi Nặc luôn luôn không thích giao lưu cùng người khác, càng chán ghét bị hỏi đông hỏi tây.

Thời điểm trước kia, hai người chỉ là gặp qua vài lần, lại không nói chuyện với nhau, hắn còn cảm giác ấn tượng này không tồi.

Hiện tại mới phát hiện nữ nhân này dông dài thật sự.

Hi Nặc đi tới phòng ngủ Từ Như Ý, nhìn thấy nàng xuống giường, đang nhìn ra xa bên cửa sổ.

Đầu tóc nhu thuận của nàng rối tung, vai gầy yếu thoạt nhìn rất là đơn bạc.

Hi Nặc đột nhiên có chút động lòng. Ở trong mắt hắn, nàng nhỏ yếu như vậy, đến tột cùng là lấy nghị lực lớn như vậy ở đâu tới đánh nhau cùng người sói cao lớn.

Phải biết rằng, nhóm người sói sau khi biến thân có thể xem nhẹ nàng gầy yếu nhỏ bé rất nhiều.

Lúc ấy, trước ngực nàng cơ hồ bị xỏ xuyên qua, vết thương kia thập phần khủng bố, làm cho tâm thần Hi Nặc đều run rẩy lên.

- “Ngươi làm gì với nàng ta?”

Hi Nặc mở miệng nói, giọng điệu mang theo trách cứ.

Đây là thói quen của hắn. Ai bảo nữ nhân kia ngày thường đều mang một bộ dáng khiến hắn chán ghét như vậy.

- “Ta?”

Từ Như Ý cười cười, nhìn về phía Lý Vũ Phi đang đứng một bên:

- “Nữ hài đáng yêu như vậy, ta sao nỡ làm cái gì với nàng ta?"

Lý Vũ Phi liền kích động nói:

- “Ngươi nói dối!”

Nàng ta có Hi Nặc bảo hộ, cũng không hề sợ hãi nữ hài quỷ hút máu thoạt nhìn nhỏ xinh nhu nhược này.

Lý Vũ Phi chỉ trích nói:

- “Ngươi vừa rồi ở chỗ này uy hϊếp ta nói muốn ăn ta.”

Từ Như Ý không tỏ ý kiến. Bộ dáng nàng không sao cả khiến Hi Nặc tức giận.

Hắn ép hỏi:

- “Có, vẫn là không có?”

- “Có lại như thế nào? Không sai. Là ta nói.”

Từ Như Ý hào phóng thừa nhận:

- “Ta là nói, nếu nàng ta tiết lộ bí mật của chúng ta, ta liền gϊếŧ nàng ta.”

Hi Nặc chịu không nổi ngữ khí khıêυ khí©h trong ánh mắt Như Ý.

Từ Như Ý có một đôi mắt thật xinh đẹp, bất đồng với màu mắt máu tanh nồng của quỷ hút máu, ngược lại như vô tận bảo tàng, lộ ra ánh sáng mê người.

Từ Như Ý quả thật chính là thượng đế sủng nhi.

- “Các ngươi làm gì?”

Edre vọt lại đây, đánh một quyền tới Hi Nặc.

Edre phi thường tức giận, muội muội vì cứu Hi Nặc mà bị thương, hắn một câu cảm kích cũng không nói, ngược lại vì một nhân loại chỉ trích nàng.

Edre nhìn đến Lý Vũ Phi tránh phía sau Hi Nặc, trực tiếp lộ ra răng nanh sắc nhọn nói:

- “Cút! Muội muội ta nói không sai! Nếu ngươi tiết lộ bí mật của chúng ta, ta sẽ là cái thứ nhất không bỏ qua cho ngươi!”

♧♧♧

Đọc chap này add cũng tức ói máu, Hi Nặc quá tra. 💢💢💢