Quyển 9: Chương 4: Cô bé điêu ngoa và nam tước quỷ hút máu

Đời trước, Hi Nặc đã bị nhóm người sói vây công đánh lén, sau đó gặp được nữ chủ Lý Vũ Phi, hai người liền sinh ra tình cảm. Lần này đây, Từ Như Ý nghĩ tuyệt đối không để hai người họ phát sinh tình cảm như vậy.

Từ Như Ý thả người theo thân cây trượt xuống một cành cây khác.

Trừ bỏ dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng, còn có tính công kích nhất định cộng thêm nàng có ‘võ thuật quán quân’ kĩ năng, thực lực càng được nâng lên một bước.

Dù vậy, di chuyển qua vài lần nàng vẫn chưa tìm được Hi Nặc, nàng đành phải tiếp tục tìm kiếm.

Liên tục di chuyển vài lần rốt cuộc tìm được Hi Nặc.

Lúc này hắn đã bị bảy, tám người sói vây quanh, mấy người trên người đều mang thương tích, nhìn ra được đã trải qua một hồi ác chiến.

- “Hắn chính là kẻ mạnh nhất trong thế hệ quỷ hút mạnh nhóm mạnh mẽ sao?”

Một người sói chưa biến thân, đứng xa xa chỉ huy nói.

- “Đúng, hắn tên Hi Nặc.”

Người sói đi đầu trào phúng mà cười cười:

- “Ta cảm thấy, cũng không có đáng sợ như tưởng tượng. Loại bỏ tên có thực lực này, Nạp Lai Ân ra tộc thực mau sẽ bị hạ gục.”

- “Gϊếŧ hắn, quỷ hút máu còn lại đều không đáng lo.”

Người sói giơ lên cánh tay chỉ Hi Nặc âm ngoan nói.

Từ Như Ý lập tức nhảy xuống, vừa vặn chắn trước mặt Hi Nặc.

Hi Nặc đã chuẩn bị ứng chiến , cùng bọn người sói liều chết một trận. Lúc này nhìn đến Từ Như Ý đột nhiên xuất hiện không khỏi kinh ngạc không thôi.

Từ Như Ý không có thời gian cùng hắn ôn chuyện. Nhiều người sói như vậy, nàng cũng sợ mình không đủ lực ứng phó. Rốt cuộc, nàng cũng không có kinh nghiệm chiến đấu như bọn họ.

Nhóm người sói vừa thấy một tên quỷ hút máu lại gia nhập, đầu tiên kinh ngạc một chút, sau nhìn người đến là nữ nhân, tất cả lại thả lỏng.

Người sói gầm nhẹ một tiếng, toàn bộ đều hóa thân thành sói.

Nhóm người sói biến thân ước chừng đều cao 5m, hướng Như Ý và Hi Nặc lộ ra hàm răng sắc bén, một đám công kích mạnh mẽ lại gần.

- “Ngươi tới làm gì?”

Hi Nặc quả thực bị sự tùy hứng của nàng làm cho nổi giận lôi đình.

- “Cứu ngươi.”

Từ Như Ý đơn giản nói, một bên né tránh công kích của người soi.

Cứu hắn? Quấy rối là nhiều thì đúng hơn!

HI Nặc vốn đang toàn lực chăm chú vào việc chiến đấu hiện tại có nàng gia nhập ngược lại cảm thấy bị bó tay bó chân. Cũng không rõ vì sao chính mình lại bận tâm đến an nguy của Từ Như Ý.

Nàng chết đi không phải càng tốt sao?

Chính là nghĩ đến nàng vì hắn mới gia nhập trận chiến này, Hi Nặc liền cảm thấy đến lời trách cứ nàng hắn cũng không nói ra được.

- “Cẩn thận!”

Từ Như Ý đẩy Hi Nặc, tiếp đón một chân trước của người sói.

Tuy rằng sức lực nàng không nhỏ, nhưng vẫn bị một trảo của người sói đánh văng ra ngoài.

Từ Như Ý nhanh chóng điều chỉnh thân mình tránh đi cây phía sau, không bị trọng thương.

Chẳng qua, móng vuốt sắc bén của nhóm người sói lại trảo rách làn da non mịn của nàng.

- “Ngươi bị thương?!”

Hi Nặc buột miệng thốt ra, ngữ khí tràn đầy vội vàng.

- “Ách...Cảm ơn ngươi nhắc nhở ta.”

- “...”

Hi Nặc trợn mắt liếc Từ Như Ý một cái, thực nhanh né tránh công kích của người sói.

Lúc này, nàng thế nhưng còn có thể có tâm tình nói giỡn với hắn!

Từ Như Ý dáng người nhỏ xinh, cũng tiện xuyên qua giữa đám người sói to lớn, khiến đám người sói gặp phải phiền toái không nhỏ.

Hi Nặc phối hợp với Từ Như Ý, thực mau đánh trúng một tên người sói.

Những tên người sói không nghĩ tới người nhà sẽ bị thương, lập tức phẫn nộ. Cả nhóm hướng về phía Như Ý và Hi Nặc công kích mãnh liệt.

Mặc dù Từ Như Ý là nữ nhân, nhóm người sói lại cao lớn, cũng không ngu ngốc, nhưng nàng cũng tương đối linh hoạt.

Đối mặt với kẻ địch trọng lực lượng, lại kiêm trí tuệ sinh vật, Từ Như Ý càng ngày càng rơi vào thế hạ phong.

Nhóm người sói sẽ không nương tay với kẻ địch của mình, nhìn ra thực lực Như Ý không yếu, liền chia ra ba người đối phó nàng.

- “Lăn!”

Hi Nặc nhìn nàng, lộ ra hàm răng sắc bén, hắn tức giận:

- “Ai cho ngươi tới!”

Hắn không nghĩ thiếu nàng ân tình! Chẳng sợ chết, cũng không cần nàng hảo tâm chạy tới hỗ trợ!

Nhóm người sói vây công hắn nhân cơ hội đánh lén, móng vuốt thật lớn đánh tới đầu hắn.

Từ Như Ý không kịp suy nghĩ, trực tiếp chạy lại chắn trước.

- “A...a” trước ngực Từ Như Ý truyền đến một trận đau nhức.

Nhìn đến trên người Từ Như Ý máu tươi ào ạt tràn ra, Hi Nặc hoàn toàn phẫn nộ.

Hắn phi thân tiến lên, một phen xé nát một tên người sói đang bị thương. Nhân lúc nhóm người sói còn chưa kịp phản ứng lại, hắn lại tiếp tục công kích.

Lúc này nhóm người sói mới phát hiện: Hi Nặc thực đáng sợ! Thực lực của hắn, vượt qua bọ họ tưởng tượng quá xa!

Đặc biệt là hiện tại hắn đang mất lý trí. Hoàn toàn không suy xét đến bản thân, gần như điên cuồng công kích tới nhóm người sói.

Từ Như Ý chịu đựng đau xót, cùng hắn kết hợp đánh tan nhóm người sói.

Nàng cầm còi trước ngực thổi lên.

Edre thực mau đuổi tới, nhìn thấy Từ Như Ý bị thương, đôi mắt lập tức trở nên tanh hồng.

*tanh hồng: mắt đỏ tươi tràn ngập sát ý.



Đáng chết! Dám đả thương muội muội hắn yêu thương nhất!

Edre lắc mình một cái, trực tiếp đập nát một người sói gần hắn nhất.

Người sói không nghĩ tới lại có một tên quỷ hút máu gia nhập, chỉ đành phân tán lực lượng cùng đối phó Edre.

Edre hoàn toàn không màng bị người sói cuốn lấy, trực tiếp tiến hành công kích điên cuống tới kẻ địch, trả thù ra sát chiêu công kích.

Cứ mặc vết thương chồng chất trên người, như không muốn sống dốc lực công kích người sói.

Nhóm người sói sợ hãi, còn chưa đến mức bọn họ phải liều mạng, bắt đầu lặng lẽ lui về phía sau né tránh.

Edre rất muốn gϊếŧ chết toàn bộ nhóm người sói, nhưng hắn cũng không có hoàn toàn mất hết lý trí.

Chạy đến bên người Từ Như Ý, Edre nhẹ nhàng bế nàng lên.

- “Muội muội...”

Nước mắt Edre nháy mắt lan tràn, theo khuôn mặt tái nhợt của hắn chảy xuống.

Trước ngực Từ Như Ý bị nhuộm màu huyết hơn phân nửa, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, môi xinh đẹp hoàn toàn mất huyết sắc.

Edre tự trách không thôi:

- “Đều do ta! Ta không nên rời khỏi muội!”

Cẩn thận bế Như Ý lên, Edre nhìn nhìn Hi Nặc đang đứng bên kia.

Edre nghiến răng nghiến lợi nói:

- “Nếu muội muội ta có chuyện gì...Ta sẽ không màng tất cả nhất định gϊếŧ chết ngươi!”

Hi Nặc ôm ngực, nỗ lực duy trì khuôn mặt bình tĩnh.

Hắn bị thương, cũng không kém so với Từ Như Ý.

Nhóm người sói kia quyết tâm muốn dồn hắn vào chỗ chết, tất cả đều ra tay tàn nhẫn. Hơn nữa, phỏng chừng nhóm này cũng là nhóm thế hệ người sói mạnh nhất.

Mang theo Từ Như Ý chịu thương trở về, Edre ôm nàng đến chỗ pháp hội.

Nơi này có chuyên gia giúp quỷ hút máu trị thương, đồng dạng với bác sĩ ở thế giới loài người.

- “Tình huống của muội muội ngươi không tốt lắm.”

Y sĩ kiểm tra xong liền nói.

- “Nàng...Nàng làm sao vậy?”

Edre túm cổ áo y sĩ, vội vàng nói.

- “Edre ngươi đừng kích động, buông tay trước đi.”

- “Xem ra, lần này người sói thật có chuẩn bị mà đến, bọn họ thế nhưng dùng nước thánh đối phó Như Ý, hơn nữa dùng đến cả roi ngựa thảo.”

- “Cái gì?”

Edre ngây người.

Roi ngựa thảo có thể hạ thấp năng lực của quỷ hút máu, làm cho quỷ hút máu rơi vào trạng thái suy yếu. Tuy rằng không đến mức chết, nhưng lại càng thống khổ hơn so với cái chết.

- “Làm thế nào mới có thể cứu nàng? Cầu xin ngươi, mau nói cho ta!”

Edre khẩn cầu gấp gáp nói.

- “Chúng ta đều biết, quỷ hút máu nhất tộc ban đầu là hút máu người (hiện tại hút máu động vật làm thức ăn).”

Y sĩ trầm mặc vài giây mới trả lời.

- “Nếu cho nàng uống máu tươi của nhân loại, có lẽ sẽ có khả năng chữa khỏi.”

- “Hảo! Ta lập tức...”