Quyển 9: Chương 3: Cô bé điêu ngoa và nam tước quỷ hút máu

Từ Như Ý mở cửa đi ra ngoài.

Nàng về đến nhà, tắm rửa rồi thay quần áo, đi tìm phụ thân của mình.

Xuyên qua một thông đạo tối nhỏ hẹp, Từ Như Ý dùng chân trơn bóng trần trụi, gót chân cùng mắt cá chân tinh tế dẫm lên từng bậc thang lạnh lẽo xuống dưới.

Đèn cung đình treo trên tường tối đen chiếu rọi ở trên khuôn mặt như ngọc của nàng, phát ra nhàn nhạt ánh sáng.

Tại hàng hiên quanh co khúc khuỷu, có một căn phòng đóng cửa chặt ngăn lại đường đi.

Lúc này, phụ thân nàng lôi bá tước đang cùng tộc nhân khác thương nghị chiến sự với người sói ở bên trong căn phòng.

- “Tiểu thư, ngài không thể đi vào.”

Thủ vệ ngăn cản nói.

- “Làm càn! Bổn tiểu thư muốn làm gì, từ lúc nào đến lượt ngươi quản?”

Từ Như Ý tụ một phần năng lượng trong lòng bàn tay, dễ dàng phá hủy cửa phòng.

Tính cách nguyên chủ chính là điêu ngoa không nói lý, cho nên nàng cũng đem tính cách này bộc lộ ra vô cùng nhuần nhuyễn.

Chúng quỷ hút máu không nghĩ tới Như Ý sẽ đột nhiên xông vào, sôi nổi quay đầu nhìn nàng đầy kinh ngạc.

- “Phụ thân, các vị thúc thúc hảo!”

Như Ý ngoan ngoãn mà cười đến thực ngọt.

Bởi vì nàng có diện mạo xinh đẹp, trừ bỏ tính tình lớn, có chút kiêu căng vì được nuông chiều, ngày thường đều thực được trưởng bối yêu thích.

- “Như Ý, sao con lại tới đây?”

Phụ thân nàng lôi bá tước sắc mặt không tốt lắm. Đây là nơi bàn chính sự, không phải nơi để tiểu hài tử đùa giỡn.

Mà Hi Nặc ngồi ở hàng trước, sắc mặt không tốt nhìn chằm chằm nàng.

Nàng luôn hồ nháo tùy hứng ở trước mặt hắn liền thôi, không nghĩ tới cự nhiên nháo tới nơi này.

- “Thực xin lỗi. Phụ thân, ban ngày con nghe lén mọi người nói chuyện.”

Từ Như Ý chủ động thừa nhận sai lầm.

- “Con biết, người sói...”

Lôi bá tước ở trước mặt những người khác cũng không tiện phê bình con gái, chỉ đánh gãy lời nói của nàng:

- “Hảo, con có thể ra ngoài rồi.”

- “Phụ thân, con cảm thấy mọi chuyện lúc này đều là âm mưu người sói đang thiết lập bẫy rập, muốn dẫn dụ chúng ta, sau đó một lưới bắt gọn...”

- “Việc này là chính sự, không phải việc con có thể xen vào. Không cần lại nói, chúng ta đã chuẩn bị tốt kế hoạch cùng bố trí. Ngày mai sẽ bắt đầu hành động.”

Người sói lần này thực sự quá mức. Lúc trước hai tộc nước sông không phạm nước giếng, tuy rằng là thiên địch của nhau, nhưng cũng coi như miễn cưỡng chung sống hòa bình.

Không nghĩ tới, lần này lại chủ động xâm chiếm cùng đả thương quỷ hút máu. Thật sự là đang khıêυ khí©h tộc quỷ hút máu.

- “Phụ thân, nếu muốn hành động, đêm nay chính là thời cơ tốt nhất. Ngày mai vừa lúc trăng tròn, con nghĩ...”

- “Đủ rồi!”

Lôi bá tước cắt ngang nói.

Đối với con gái ngày thường bị sủng hư này, lôi bá tước có chút bất đắc dĩ. Nhưng chiến tranh là việc của nam nhân, nàng là một tiểu hài tử không hiểu chuyện, chạy tới hồ nháo làm cái gì?

- “Ta cảm thấy Như Ý nói rất có đạo lý.”

Một người tự hỏi:

- “Ngày mai xác thực không phải thời cơ tốt. Đêm nay vừa lúc có thể đánh người sói không kịp trở tay.”

Những người khác cũng tán thành, sôi nổi nói Như Ý nói được rất đúng.

- “Được rồi. Liền hành động trong đêm nay đi. Như Ý mau trở về phòng ngủ.”

- “Phụ thân, con cũng muốn đi.”

Lôi bá tước ngẩn người nói:

- “Nghe lời! Không được hồ nháo!”

Từ Như Ý nhìn Hi Nặc âm tình bất định bên kia nói:

- “Hi Nặc, tuy rằng biết ngươi chán ghét ta, nhưng ta vẫn muốn nói cho ngươi: Lần này tuyệt đối là âm mưu lớn của người sói...”

- “Đủ rồi, Edre, mang muội muội trở về.”

Lôi bá tước mất nhẫn nại nói.

- “Đi thôi muội muội.”

Ca ca Như Ý Edre kéo nàng ra ngoài.

- “Ca ca!”

Từ Như Ý giận dỗi mà nhìn Edre, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy oán niệm:

- “Ca ca cũng muốn khi dễ ta sao?”

Như Ý biết, ca ca nàng tính cách đơn thuần, hơn nữa lại là cái muội khống.

Mọi việc đều theo ý muội muội, phục tùng mệnh lệnh của nàng. Muội muội nói gì cũng đúng, nếu có sai sẽ là đối phương nói chuyện cùng sai. Không cho phép bất luận kẻ nào bao gồm chính mình xúc phạm đến tiểu muội muội xinh đẹp tinh xảo.

Lúc này nhìn đến bộ dạng ủy khuất của muội muội, Edre lập tức mềm lòng:

- “Muội muội...”

- “Ta ghét ca ca.”

- “Chính là, chiến trường là nơi nguy hiểm a.”

Edre khó xử nói.

Edre không nghĩ vi phạm ý nguyện của Như Ý, nhưng mang nàng đi, chính là làm nàng mạo hiểm. Mặc dù Như Ý năng lực không yếu, nhưng người sói là thiên địch của bọn họ. Bị vây công sẽ tạo nên tình thế vô cùng nguy hiểm.

Chiến tranh lần trước hai tộc diễn ra là của 1000 năm trước. Lúc ấy, Edre cùng Như Ý còn chưa được sinh ra, nhưng cũng nghe được các trưởng bối nói đến kinh tâm động phách.

Edre không mong Như Ý sẽ lên chiến trường như vậy.

- “Ta không sao! Ta muốn đi! Ca ca không phải đã nói sẽ vĩnh viễn bảo hộ ta sao? Gạt người a! Thời điểm mấu chốt liền sợ hãi! Không nghĩ bảo hộ ta!”

Từ Như Ý quy từng tội danh một lên đầu Edre.

Edre gấp đến mức độ xoay quanh, hắn không có ý nghĩ như vậy a.

- “Hảo, hảo, hảo. Muội muội ta mang muội đi. Nhưng là muội phải luôn theo sát ca ca, nhất định không được cách xa ta, không thể...”

- “Thật tốt quá, cảm ơn ca ca!”

Từ Như Ý cao hứng tiến lại gần ôm cổ Edre, hưng phấn nhảy nhảy.

Edre bất đắc dĩ. Ai bảo hắn có một cái muội muội, mà hắn chính là siêu cấp yêu quý muội muội này a.

Chờ một bộ phận lớn người rời đi, Edre lặng lẽ mang theo Như Ý, một đường đuổi theo sau.

Edre ngồi xổm xuống, gật gật đầu với Như Ý:

- “Đi lên đi, ca cõng muội.”

Từ Như Ý nghe lời trèo lên lưng ca ca.

Edre cũng thuộc về loại người thân hình cao, dung mạo cùng dáng người đều không thua Hi Nặc.

Người sau lưng như không có trọng lượng làm Edre đau lòng.

- “Muội muội, ôm chặt. Chúng ta xuất phát.”

- “Hảo.”

Từ Như Ý ôm chặt lấy ca ca.

Đêm yên tĩnh đến đáng sợ. Nhóm quỷ hút máu phía trước tốc độ thực nhanh, trong chớp mắt, đã không thấy bóng dáng.

Dù vậy Edre khứu giác nhanh nhạy, có thể dễ dàng đuổi theo bọn họ.

Edre cõng Như Ý, nhanh chóng xuyên qua rừng.

Tốc độ của Edre thật nhanh, Từ Như Ý chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh của khung cảnh xung quanh, tất cả đều là một mảnh mơ hồ.

Tóc ngắn của Edre mang theo vài phần phiêu dật, ở trong không trung rung động.

- “Ca ca.”

Như Ý kêu lên, dán lên lưng ca ca nhẹ giọng nói:

- “Ca thật tốt.”

Edre nhất thời không kịp phản ứng lại, ngốc ngốc trả lời:

- “Ca ca không phải vẫn luôn luôn tốt sao?”

- “Ân...Ca ca vẫn luôn rất tốt, cảm ơn ca ca.”

- “Tiểu muội ngốc, với ca đâu cần nói cảm ơn.”

Từ Như Ý không hề hé răng, lặng lặng nằm ở trên lưng ca ca đóng mắt.

Edre có tốc độ nhanh nhưng cước bộ thập phần vững vàng. Như Ý ở sau lưng không hề cảm nhận được xóc nảy.

Không biết đuổi theo bao lâu, Edre rốt cuộc ngừng lại.

Nhẹ nhàng dừng lại trên một cây đại thụ, Edre dặn dò:

- “Ca đi hỗ trợ, nhớ ký: Ngoan ngoãn ở đây, che giấu bản thân! Còn có không được đi đâu, chờ ca ca quay lại đón muội.”

Nơi này cách chiến trường một khoảng cách tương đối, lại có cây đại thụ che nấp, sẽ không bị phát hiện dễ dàng.

Edre sờ trên người, lấy ra còi huýt sáo đeo trên cổ đeo cho Như Ý:

- “Nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng đi ra. Có phiền toái liền thổi nó.”

Cái huýt sáo này là đồ đặc chế, chỉ có Edre có thể nghe thấy.

- “Vâng.”

Từ Như Ý gật đầu.

Edre phi thân vào cuộc chiến, Từ Như Ý bắt đầu tìm kiếm thân ảnh Hi Nặc.

Chính là tìm nửa ngày, nàng cũng chưa tìm được thân ảnh của hắn. Từ Như Ý có chút nóng nảy.