Quyển 9: Chương 2: Cô bé điêu ngoa và nam tước quỷ hút máu

Đầu ngón tay bén nhọn của Hi Nặc xẹt qua khuôn mặt trắng nõn của Từ Như Ý, chậm rãi hướng đến cần cổ duyên dáng của nàng.

Khóe môi mang theo nụ cười tà, cùng thần sắc châm chọc nhìn nàng.

Hắn nhẹ nhàng dùng sức, liền đẩy ra quần áo chất lượng thượng thừa trên người nàng, lộ ra bộ ngực trơn bóng.

Từ Như Ý quay đầu đi nói:

- “Bỏ tay ngươi ra.”

- “Nga.”

Hi Nặc tựa hồ nghe được một điều buồn cười, thoải mái nói:

- “Đây chẳng phải là mong muốn của ngươi sao?”

Năm lần bảy lượt lén chuồn êm vào phòng hắn, ý đồ hiến thân cho hắn. Hiện tại như thế nào một bộ dạng đứng đắn?

Hắn vặn vẹo mặt, tụ một năng lượng trong lòng bàn tay, nháy mắt làm nát bộ đồ Như Ý đang mặc trên người.

Nàng vóc dáng không tính là cao gầy, nhưng cũng gần 1m7. Dáng người thon thả, đường cong lả lướt, phát dục thập phần hoàn mỹ.

- “Tấm tắc, thật đúng là không tồi đâu!”

Hi Nặc châm chọc, đôi mắt thật sâu nhìn phía nàng. Cánh tay dùng sức, tùy ý chà đạp thân thể Từ Như Ý.

Da thịt kiều nõn lập tức hiện lên từng vết xanh xanh tím tím, đau đớn làm Như Ý nhăn lại mặt mày.

- “Hi Nặc... Ta tới tìm ngươi, là nói chính sự.”

Từ Như Ý chịu đựng khuất nhục hắn mang đến, bình tĩnh nói.

- “Chính sự? Không phải đang làm đây sao?”

Hi Nặc cười lạnh, đem ngón tay lạnh lẽo thon dài tiến về phía hai chân nàng.

Một đôi mắt âm nhu nhìn chằm chằm nàng, móng tay sắc nhọn dài mãnh đâm thẳng hướng về trung tâm giữa hai chân nàng.

Từ Như Ý nắm tay, dừng sức đánh về phía hắn.

Hi Nặc căn bản không thèm để ý, liền tránh cũng không tránh, trực tiếp bắt lấy cổ tay nàng.

Hắn có chút ngoài ý muốn, lúc này nàng biểu hiện không hề mềm yếu. Cổ tay tinh tế bị hắn chặt chẽ nắm lấy, tựa hồ ẩn chứa năng lượng thật lớn.

Dù sao, phụ thân nàng cũng là lôi bá tước, Như Ý là con gái đương nhiên sẽ không kém.

Chẳng qua, Hi Nặc thói quen Như Ý ngày thường ở trước mặt hắn đều một bộ dạng bán manh làm nũng làm người ghê tởm, thế nhưng thiếu chút nữa đã quên, kỳ thật nàng cũng không yếu.

Từ Như Ý dùng sức, một phen tránh thoát khống chế của Hi Nặc.

Đẩy hắn ra xuống khỏi giường.

Quần áo của nàng đã bị phá thành mảnh nhỏ, nàng đành phải đi đến tủ quần áo của Hi Nặc, lấy ra một cái áo sơ mi.

Hi Nặc vóc dáng cao, chừng hơn 1m9. Mà Như Ý nàng cao chưa đến 1m7, mặc vào áo của hắn, áo liền che đến hơn phân nửa thân thể nàng.

Hi Nặc không cấm động môi, bực bội đánh giá nàng.

Vừa rồi phá nát quần áo của nàng, làm nàng lõa thể trước mặt chính mình cũng không cảm thấy khô nóng như hiện tại. Hiện tại nàng mặc áo của hắn, lại mê người như vậy!

- “Ai cho ngươi mặc!”

Hắn nổi giận.

- “Cởi ra, cút ngay lập tức!”

- “Vậy ngươi trước bồi thường quần áo cho ta.”

Từ Như Ý trừng hắn một cái.

Hi Nặc nhìn đến quần áo đã bị hắn phá hư trên mặt đất, thở sâu.

Đối với sự vô lại của nàng, hắn đã sớm nhìn quen không trách.

Hôm nay nàng lại tưởng chơi hoa chiêu gì đây?

Sắc dụ?

Thực xin lỗi, hắn có tu dưỡng tốt đẹp cùng khả năng tự khống chế tốt, không dễ mắc mưu như vậy.

Hi Nặc nhăn lại giữa mày:

- “Ngươi như vậy, sẽ chỉ làm ta càng thêm chán ghét ngươi!”

[Hệ thống nhắc nhở:]

{Nam chủ hảo cảm: -10. Trước mắt hảo cảm với ký chủ: -10, hảo cảm với nữ chủ Lý Vũ Phi: 30. Ký chủ mau nỗ lực a, không thể tiếp tục lại giảm như vậy.}

- “Tốt. Ta đi.”

Từ Như Ý xoay người, đi về phía cửa.

Hi Nặc nhìn chằm chằm bóng dáng nàng. Thẳng đến khi nàng thật sự mở cửa chuẩn bị đi ra ngoài, hắn mới lắc mình một cái tới trước mặt nàng, lấp kín đường đi của nàng.

- “Tránh ra.”

Từ Như Ý không kiên nhẫn nói.

Hi Nặc hung tợn nhìn về phía nàng, nhe răng, lộ ra răng nanh thật dài, hung ác nhìn nàng.

Hắn chính là muốn nàng cút nhanh lên.

Nhưng nữ nhân này, trên người chỉ mặc áo một cái áo duy nhất, lại là áo của hắn. Từ nơi này đi ra ngoài, một khi để những người khác nhìn thấy, hai người liền sẽ bị vĩnh viễn trói chung một chỗ.

Quỷ hút máu vốn dĩ chú trọng nhất chính là trung thành. Huống hồ, phụ thân nàng là bá tước, nếu nhận định hắn muốn nàng, nam nhân kia tuyệt sẽ vận dụng mọi quan hệ, buộc hắn cưới nàng.

Nguyên lai, mục đích của nàng là như vậy.

Hi Nặc tức giận, hắn thật đúng là xem thường nữ nhân này.

- “Nữ nhân, ta thật hận không thể ngay lập tức một tay xé nát ngươi, một ngụm lại một ngụm ăn ngươi!”

Hắn hít sâu một hơi, mới có thể làm dịu cơn tức giận.

- “Tốt a.”

Từ Như Ý đáp lời sảng khoái, một chút sợ hãi cũng không có.

- “Không thể gả cho ngươi, làm ngươi ăn cũng tốt.”

- “Nằm mơ!”

Hi Nặc bị nàng làm cho tức điên, nhưng lại không thể phát tiết.

Bóp chặt cằm Như Ý, đem trán kề sát gần nàng. Hi Nặc tức đến mức nghiễn răng nghiến lợi nói:

- “Ngươi chờ ta ở nơi này. Trước khi ta trở về, không được đi bất cứ nơi nào. Nhớ kỹ! Bất luận là địa phương nào đều không được!”

Một phen đẩy ra nàng, Hi Nặc bổ sung nói:

- “Nếu như để ta phát hiện đồ vật nơi này bị ngươi động chạm... Tự mình gánh lấy hậu quả!”

Hắn phi thân ra cửa sổ, chớp mắt biến mất, chỉ để lại một bóng người ưu nhã mê người.

Hi Nặc vừa rời đi, Từ Như Ý liền thở hổn hển hoạt động lại cổ.

[- Hệ thống, tôi có phải có danh hiệu ‘võ thuật quán quân’ hay không? Vì sao trước mặt hắn lại như một hài tử tay trói gà không chặt?]

[- Danh hiệu sao...Nghe là được, không cần coi là thật... Hơn nữa hắn có năng lực đặc thù của quỷ hút máu, lại là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ tuổi...]

[- Tóm lại, tôi chính là bị hệ thống cậu hố đúng không?]

[- Cũng không thể nói như vậy, ở trong thế giới nhân loại bình thường, cô cũng được tính là kẻ mạnh...]

Không bao lâu sau Hi Nặc liền trở lại.

Nhìn đến Như Ý vẫn đang đứng tại chỗ, nhưng thực ra có chút kinh ngạc. Bởi vì, nàng trước nay đều chưa từng nghe lời như vậy.

Đem bộ quần áo trên tay ném đến dưới chân nàng, Hi Nặc không kiên nhẫn nói:

- “Mặc vào, rồi lập tức cút cho ta.”

Từ Như Ý nhặt quần áo lên nói:

- “Phiền toái ngươi xoay người.”

- “Ngươi cho rằng, ta sẽ có phản ứng sao?”

Hi Nặc châm biếm nói.

Hắn vặn vẹo cổ, ngón tay chỉ về phía nàng:

- “Liền thay ở chỗ này. Cho ngươi mười giây, nếu không ta ném ngươi ra ngoài.”

Hắn sẽ cho nàng biết, cho dù nhìn đến nàng trần như nhộng, hắn cũng sẽ không có một chút phản ứng.

Hắn căn bản đối với nàng không có khả năng động tâm.

Từ Như Ý nhìn hắn, nam nhân trước mặt rõ ràng một bộ dáng châm chọc cười nhìn nàng, tà tứ tuấn nhan tràn đầy sự trào phúng với nàng.

- “Tốt.”

Nàng cũng không hề xấu hổ, thay ngay trước mặt hắn, trực tiếp cởi ra áo sơ mi đang mặc trên người, thay vào quần áo hắn mang tới.

Thực dơ, còn có mùi vị khó ngửi, không biết hắn nhặt ở nơi nào.

Như Ý nhịn xuống ghê tởm, một bên cài chặt cúc áo, một bên bình tĩnh nói:

- “Ta là đến nói cho ngươi, ban ngày ta nghe lén phụ thân nói chuyện, bọn họ nói chiến tranh giữa chúng ta và người sói chuẩn bị nổ ra...”

- “Ha ha ha...”

Hi Nặc cười đến mức khoa trương.

“Ngươi khi nào thì bắt đầu quan tâm chính sự? Tỉnh tỉnh tỉnh! Bớt ra vẻ! Vô luận là ngươi làm gì, ta đều sẽ không yêu ngươi!”

Đáng giận! Nàng có dáng người tốt, hoàn mỹ đường cong, hoạt nộn da thịt, hắn đều sắp không duy trì được tiếp tục cười châm chọc nàng.

Nhưng hắn không thể nhận thua!

Ánh mắt Hi Nặc một khắc cũng không rời thân thể của nàng. Đến tận khi Như Ý mặc xong quần áo, tay hắn đang nắm chặt mới hơi hơi buông ra.