Chương 6

Nơi ghi hình cách khá xa thành phố, mất hơn một tiếng đi xe. Nhược Băng mắt thấy sắp tới nơi liền đánh thức hai con người đang ôm ôm ấp ấp ở đằng sau.

"Sắp đến rồi. Chuẩn bị đi"

Cô vỗ vỗ lên lưng nó bảo ngồi đàng hoàng lại. Giờ cô mới phát hiện cả người đã muốn tê rần lên, cô cử động nhẹ cả người phát ra tiếng xương cốt va chạm nhỏ. Cô đưa tay lên vai xoa xoa. Nó thấy vậy biết cô mỏi bởi nó cũng đang đau cổ đây, nằm trong lòng cô nó cho cũng không dám thở mạnh giảm tối đa hoạt động chỉ nằm im như tượng, chân tay cứng ngắc dù mỏi nó cũng gượng im.

Nó xoay cổ vài cái đỡ mỏi liền hướng cô hỏi thăm "Mẹ mỏi không con mát xa vai hộ cho"

"Ừm" hơn nửa tiếng làm gối kê cho con bé nghĩ lại thì cô cũng nên dành lại chút vốn nên liền đồng ý.

Xoay lưng lại cô cảm nhận được bàn tay của con bé đang ấn nhẹ lên vai và lưng cô, rất thoải mái nga.

"Con thật biết cách mát xa nha, là học từ ai hay sao vậy? " khép lại đôi mắt cảm thụ sự thoải mái truyền đến cô hỏi nó.

"Hì. Một thời gian học qua mấy huyệt vị thôi mà chưa thực hành với ai cả ấy " nghe cô khen nó cười híp cả mắt, vẻ mặt rất hưởng thụ lời khen.

"Vậy mẹ là người đầu tiên được đãi ngộ này sao? " cô cười khẽ buông lời trêu chọc.

"dạ, đúng rồi a"

"Ài, mẹ có nên vui mừng vì điều này không đây? " cô hơi nhướng mày tiếu ý nhìn lại nó.

"Có nha. Không những vậy mẹ sẽ được tặng thêm vé mát xa free suốt đời nữa"

"Ồ vậy sao? Mẹ rất mong chờ đấy"

Trong khi hai mẹ con trò chuyện phiếm thì xe cũng đã đến phim trường, cô dặn dò lại nó vài câu rồi nhanh chân đi xuống.

Nó bước theo mẹ nó, hiện ra trước mắt là đồng cỏ xanh ngắt trải rộng rất xa trông như một trang trại cũng có thể lại là cái sân golf, đi xa như vậy có vẻ như đã đi tới tận vùng ngoại ô.

"Tuyết Nhi nhanh nào" cô đi được một đoạn thì có cảm giác phía sau quá im ắng rồi, quay đầu lại thì thấy con bé đang đứng ngơ ngẩn nhìn khung cảnh xung quanh liền lên tiếng kéo con bé về thực tại.

"A dạ"

Chỉ cần đi sâu vào một chút là có thể thấy một đoàn người đang bận rộn qua lại, các loại máy phục vụ cho đoàn quay được dựng khắp nơi.

Có vẻ họ đã nhận thấy cô tới liền có người chạy lại hối đi trang điểm và thay y phục. Cô cũng vội vàng đi theo, trước khi đi còn không quên quay lại dặn nó đừng đi lung tung, nhớ nghe lời cô Nhược Băng.

Nó gật đầu ra hiệu cho cô. Cô thấy vậy cũng mỉm cười rồi quay đầu đi nhanh theo người phụ trách lúc nãy.

Nhược Băng thấy con bé cứ đứng nhìn về phía mẹ nó đi tới lúc mất dạng vẫn là đứng ngẩn tò te ra đó, bèn lại gần vỗ vỗ lên vai nó. Thân thể con bé bỗng giật nhẹ lên một cái. Có cần ngẩn ngơ tới độ giật mình như vậy không a.

"Đừng nhìn nữa, từ giờ mẹ cháu sẽ bận rộn lắm, cháu muốn xem mẹ cháu diễn hay đi tham quan xung quanh? Cô dẫn cháu đi"

"a~ cháu được xem mẹ diễn ạ?" nghe vậy nó liền nổi lên hứng thú, mấy năm trước những bộ phim, gameshow, các hình ảnh của mẹ nó thì nó gần như đã xem hết rồi. Nó luôn mong có thể được nhìn mẹ nó diễn chính diện thực tế ở ngoài đời.

"Muốn xem sao? Đi theo cô sang bên kia chứ đứng đây xem không được đâu" vừa nói ngón tay cũng chỉ sang một hướng khác.

Nó ưng thuận gật đầu "dạ"

Đi tới nơi nó mới thấy ở đây còn có vài ba người khác nữa đang trú mát dưới bòng cây, thấy Nhược Băng đi lại cũng hướng nàng vẫy vẫy

"Nhược Băng, nay thảnh thơi đi dạo thế? Không đi theo sát gót chị Yên Nhu nữa sao?" một nam thanh niên hướng Nhược Băng hô hào.

"Tôi cũng không phải cái đuôi của cậu ấy. Mà nè, tôi lớn hơn cậu đấy nhé, đừng có mà gọi thẳng tên tôi. Sao Yên Nhu cậu ta thì cậu gọi thêm tiếng "chị" được mà tôi nhắc bao nhiêu lần cũng không chịu nghe? " Nhược Băng đi cũng chưa tới nơi đã nghe giọng trêu chọc của bọn người kia liền không khách sáo giáo huấn lại.

"Hì hì. Tại chị Yên Nhu trong đoàn ai cũng gọi thế nên em quen" cậu kia gãi gãi đầu cười xuề giải thích qua loa.

Nhược Băng cũng không thèm đôi co với cậu ta, bĩu môi liếc mắt khinh thường một cái rồi chuyển sang nắm cánh tay nó kéo lại.

"Này! Đây là Tuyết Nhi, em họ của Yên Nhu. Nay cậu ấy có cảnh quay nên dẫn theo con bé ấy lên đây tham quan" mọi người nghe vậy nhất thời sự chú ý đều dời lên người nó.

"Ồ! Chị Yên Nhu còn có em họ sao? "

"Chà! Người thân đầu tiên được tiết lộ a~ thật là cảm khái mà"

"Tôi dám chắc ngày mai sẽ có bài báo nói về con bé nha"

"Tuyết Nhi sao? Da con bé đúng là trắng như tuyết thật"

"Bé con năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Tựa hồ nhìn chưa học tới phổ thông"

"Ách" Nó có chút chưa tiếp ứng được, mấy người này cũng thật nhiệt tình, nó chưa kịp thích ứng được.

Biết sao được, từ trước giờ đời tư của Hứa Vân Nhu trong giới nghệ sĩ được xem như là một bí ẩn. Hơn 10năm trong nghề nhưng cũng chưa lộ bất cứ tin tức gì ra ngoài. Bây giờ lại dẫn tới cô em họ, mặc dù không tính là thân cận nhưng so với không biết thì biết một người em họ này cũng rất không tồi rồi. Hơn nữa cô em họ này tựa hồ cũng rất xinh đẹp nha, rất ra dáng tiểu mĩ nữ.

"Này! Mấy người đang ức hϊếp em họ của tôi đấy à" Ngay lúc này, giọng nói mang theo ý cười vang lên ở phía sau nó.