Chương 7

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, nó xoay người lại, người con gái trước mặt bây giờ đã khoác lên trên mình thêm một lớp áo hào quanh của thần tượng. Nó có chút thẩn thờ.

Cô mới tạo hình nhân vật xong đã vội đi ra tìm con bé, đi một vòng bên ngoài tìm kiếm thì không thấy bèn lôi kéo một nhân viên hỏi quản lí Nhược Băng ở đâu mới biết hai người bọn họ đã vào tới chỗ quay phim.

Tới nơi đúng lúc thấy mọi người đang hiếu kì hỏi tới tấp con bé, nhìn nó bối rồi làm cô có chút bất đắc dĩ đành lên tiếng giải vây cho nó.

"Ấy. Chị Yên Nhu, tụi em không có ức hϊếp con bé nha. Chỉ là tụi em đang quan tâm thôi" nam thanh niên lúc nãy trêu chọc Nhược Băng lại lên tiếng minh oan.

"Đúng a, đúng a" mọi người cũng nhanh chóng hùa theo.

"Được rồi, cậu ta cũng không trách mấy người" Nhược Băng đứng bên cạnh lười biếng cất lời.

"Tuyết Nhi, co... ách... em giới thiệu sơ qua với mọi người đi" Suýt nữa thì lỡ miệng.

"Dạ. Chào mọi người, em tên Tuyết Nhi, mới bước qua tuổi 15 không lâu,rất vui được làm quen" Nó cũng giới thiệu sơ qua, nó cũng không muốn nói quá rõ sợ càng nói nhiều sẽ càng dễ bị lộ.

"Nè nè, chị Yên Nhu con bé xinh thế này rất có tướng làm thần tượng nha, chị đem con bé lên phim trường này có ý nghĩ định hướng em nó làm diễn viên không?" một giọng nữ dè dặt hỏi. Mọi người nghe vậy cũng tò mò nhìn sang cô.

"A? Diễn viên sao?" Cô nhìn nó một chút, nó cũng nhìn cô. Chính nó cũng hiếu kì câu trả lời của cô. Mặc dù nó không ghét nghề diễn viên nhưng cũng không gọi là thích, chỉ là nếu mẹ nó muốn nó cũng không ngần ngại phấn đấu trong cái nghề này.

"Tôi thật ra lại không suy nghĩ đến vấn đề này, hôm nay đưa con bé tới đây cũng chỉ là để tham quan thôi" Cô thản nhiên trả lời. Nói rồi cô nhìn nó một chút, nó nhanh chóng phát hiện trong ánh mắt đó là trìu mến. Phát hiện này làm nó vui mừng, trong tim xẹt qua dòng nước ấm.

"Còn vấn đề con bé có muốn làm diễn viên hay không thì tự con bé quyết định. Chỉ cần con bé muốn làm công việc gì tôi cũng sẽ ủng hộ" Giọng nói bình đạm nhẹ nhàng.

Nghe lời nói này làm nó cảm động, từ nhỏ cha luôn đặt mục tiêu cho nó theo hướng kinh doanh, nó cũng chỉ học theo hướng cha nó định sẵn nào có nghĩ tới ngành nghề khác. Tới giờ nghe cô nói nó mới bất chợt nghĩ đến vấn đề này. Nó muốn làm nghề gì?

Nhìn con bé lại suy nghĩ đăm chiêu cô nắm nhẹ tay nó "Việc này không cần suy nghĩ sớm, em còn đang đi học mà. Đi thôi sáng em chưa ăn mà đúng không? Chị dẫn em đi ăn sáng"

Cô quay sang nhìn mọi người "Xin phép mọi người nhé, tôi đưa con bé đi ăn sáng"

"A, được mà. Chị làm việc tốt nhé" mọi người nhanh nhảu chào lại còn không quên chúc cô.

Cô gật đầu tỏ vẻ cảm ơn rồi liếc sang Nhược Băng kéo tay nó đi tới chỗ nghỉ của cô. Nhược Băng hiểu ý cũng chào mọi người chạy theo cô.

"Con lại bàn kia lấy hộp cơm ăn đi, mẹ còn chút việc ăn xong con muốn đi đâu cứ nói với cô Nhược Băng nhé" Cô chỉ hộp cơm trên bàn nhắc nhở nó rồi đi tới trước bàn trang điểm cầm sấp kịch bản lên chăm chú nghiên cứu.

Nó thấy vậy cũng không quấy rầy, ngoan ngoãn lại cầm lên hộp cơm im lặng ngồi ăn. Nhược Băng đã theo vào từ lâu thấy con bé đang ăn cũng không có ý lại bắt chuyện nên quay sang bên cô bàn chút chuyện rồi lại đi ra khỏi chỗ nghỉ.

Nó vốn dĩ ăn không nhanh, ngồi ăn này giờ cũng chỉ hết 1/2 hộp cơm. Cô ngồi đó lâu lâu lại quay lại nói với nó vài câu đại loại là đã ăn xong chưa? có muốn uống nước không? có chán không?

Câu trả lời của nó gần như là không, chủ yếu là bảo mẹ nó cứ chuyên chú đọc kịch bản đi đừng để ý đến nó. Nói là vậy nhưng nhìn cô lâu lâu lại chú ý tới mình, trong lòng vậy nhưng rất vui nha.



_________________

"Yên Nhu? Sắp có cảnh của em rồi chuẩn bị sẵn sàng đi nhé" Một người đàn ông trung niên ghé mặt vào phòng nghỉ, tay cầm sấp giấy lật lật nhìn cô hô to rồi lại lật đật chạy đi.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía nó "Mẹ có cảnh diễn rồi, có muốn mẹ gọi cô Nhược Băng lại với con không? "

"Con theo mẹ ra xem mẹ diễn được không? " Nó nhìn cô rụt rè hỏi.

"Được chứ, đi nào" Cô bật cười lại gần véo véo má nó rồi đi ra ngoài.

Bên ngoài vẫn bận rộn như nãy, cô dẫn nó lại bên cạnh đạo diễn giới thiệu sơ qua, đạo diễn cũng có chút kinh ngạc nhìn nó rồi nhanh chóng vui vẻ đồng ý việc cho con bé ngồi lại đây. Quanh đạo diễn có không ít người nên khi cô trao đổi với đạo diễn cũng khiến cho không ít người hiếu kì nhìn nó.

Hiện tại nó ngồi cách một khoảng phía sau đạo diễn, nơi này rất tiện để xem mẹ nó diễn. Có mấy nhân viên lại bắt chuyện với nó, nó vẫn ngoan ngoãn đáp lại nhưng một là rất ngắn gọn hai là rất mông lung làm bọn người kia không tìm ra được điểm gì khác biệt.

"Được rồi. Chuẩn bị diễn cảnh 56, Yên Nhu quay người sang đây một chút. Rồi ok. Chuẩn bị...quay! " Tiếng hô to của đạo diễn kéo sự chú ý của nó tới phía trước. Nhất thời bị cuốn hút vào đó.