Chương 6: Cương cứng

Nhưng anh vẫn cố khắc chế.

Nhiều năm cấm dục đối với người khác phái tránh còn không kịp khiến anh rất nhanh liền khắc chế cỗ xúc động này, anh kịp thời dời tầm mắt của mình đi, đơn giản không nhìn cô nữa.

Thật vất vả ôm cô tới toilet, để trên bồn cầu, đôi tay còn chưa buông cô ra, trên môi lại đột nhiên nóng lên, một nụ hôn mang theo hương hoa hồng nồng nhiệt “Bẹp” một tiếng ấn lên đây.

Trì Duật lập tức hoá đá, cứng đơ tại chỗ không thể nhúc nhích, lại nghe thấy cô cười ngâm ngâm nói với anh: “Ông xã, đừng giận em được không? Em rất ngoan.”

…… Tùy tiện cưỡng hôn người khác liền rất ngoan sao? Hơn nữa, vì sao nhất định phải đem anh giống như ông xã của cô? Bọn họ trước đây căn bản chưa từng gặp mặt.

“Anh…… Nếu anh lại tức giận, vậy…… Vậy…… Em cho anh sờ sờ thì tốt rồi, nghe mọi người nói làʍ t̠ìиɦ sẽ làm người ta rất thoải mái, nhưng mà bây giờ em đang bị thương, không thể vận động kịch liệt, nhưng anh sờ sờ em thì cũng có thể.”

Cô nói xong liền lôi kéo tay anh để lên vạt áo cô, cổ áo đồng phục bệnh nhân thường rất lớn, khi không di chuyển thì còn tốt, chỉ hơi động vào chút, ngực tuyết như ẩn như hiện, lộ ra bên ngoài, đẹp không sao tả xiết.

Trì Duật bị động, nắm tay đặt trên nhũ tuyết của cô, chỉ cảm thấy xúc cảm thật sự kỳ diệu.

So với trong tưởng tượng còn lớn hơn rất nhiều.

Có lẽ căn bản không nghĩ tới cô lại có trọng lượng như vậy.

Khi anh cứu cô tự nhiên đã nhìn qua toàn thân cô, nhưng khi đó anh chỉ xem cô là người bệnh cũng không xem cô là một người phụ nữ.

Nhưng hiện tại, vẻ mặt cô vô tội, ánh mắt thuần khiết lôi kéo tay anh bao phủ lên ngực cô, còn nhẹ nhàng mềm mại nói với anh: “Anh di chuyển đi, sao lại bất động vậy?”

Tay Trì Duật hơi giật giật, đỉnh nhuỵ hoa cọ qua tay anh, một chút tê dại truyền khắp toàn thân anh, giảm bớt khát vọng cơ khát làn da của anh, anh thiếu chút nữa đã bị tìиɧ ɖu͙© chi phối.

Chờ khi anh phản ứng lại ý thức được mình đang làm gì, anh đột nhiên rút tay lại, lui về phía sau vài bước kinh hồn nhìn cô: “Cô phải biết yêu bản thân mình.”

Bắc Ngu sắp bị những lời này của anh làm cho cười chết, nâng bàn chân dẫm lên dươиɠ ѵậŧ giấu dưới lớp áo blouse trắng cùng quần tây của anh, nơi đó nóng rực, cảm nhận được kí©h thí©ɧ đã hơi hơi ngẩng đầu, tham lam hấp thu sự mềm mại của cô.

Trì Duật nhất thời cảm thấy xấu hổ, vẫn như cũ lui về sau, lỗ tai đỏ bừng, căn bản không dám đối diện với cô.

Anh không nói một lời, lạnh mặt đi ra ngoài, chỉ để lại một mình Bắc Ngu trong toilet, ngay cả cửa toilet cũng cẩn thận đóng lại.

“Ông xã! Anh phải ở ngoài chờ em, một mình em đi toilet rất sợ.” Sau đó giọng nói của Bắc Ngu mang theo chút sợ hãi truyền đến, tựa hồ không nhìn thấy sự thất thố vừa rồi của anh.

Trì Duật đã bước một chân ra khỏi phòng bệnh, lại nghe thấy cô ở trong toilet nói như vậy, nghĩ nghĩ, vẫn tàn nhẫn rời khỏi phòng bệnh.

Bắc Ngu nghe thấy tiếng bước chân không ngừng của anh ở bên ngoài, nụ cười trên mặt không tự chủ được mà phai nhạt xuống, cô khiến anh chán ghét như vậy sao?

Cô vừa rồi thật sự gặp ác mộng, cả người vô lực, mấy ngày nay bởi vì giận dỗi cũng không ăn cái gì, toàn dựa vào đường glucose duy trì mạng sống.

Hiện tại đi toilet xong, ngay cả sức lực mặc quần cũng không có, đầu óc choáng váng, ngã thẳng xuống đất, hoảng loạn chỉ kịp kêu tên Trì Duật.

“Ông xã ——”