Chương 5: Âu yếm

—— Cô giống như chốt mở tính dục trong cơ thể anh.

Trì Duật tựa hồ ý thức được điểm này, không chút nghĩ ngợi muốn đẩy đối phương ra.

Anh không nghĩ đến chứng sợ hãi tiếp xúc tứ chi của mình ở trên người cô lại không có tác dụng, còn làm chứng cơ khát làn da của anh tái phát, điều này làm cho anh trong chớp mắt không tự chủ được mà trầm luân, nhưng anh vẫn bị lý trí đánh bại trong nháy mắt.

Anh cũng không phải người túng dục như vậy, huống chi người trước mắt là bệnh nhân của anh, sao anh có thể cầm thú đến nỗi xuống tay với bệnh nhân của mình?

“Bắc Ngu tiểu thư mong cô buông tay ra trước.” Trì Duật nói rồi duỗi tay muốn đẩy thân thể Bắc Ngu ra, nhưng cô vẫn gắt gao ôm chặt không buông, giống như còn đắm chìm trong cơn mộng mị, ngẩng đầu lên làm nũng với anh: “Em mặc kệ, anh thật lâu không có tới gặp em, em lại gặp ác mộng, anh phải dỗ dành em.”

“…… Vậy cô cũng phải buông tay ra trước tôi mới có thể dỗ dành cô,” Trì Duật không có cách nào, âm thầm khắc chế khát cầu trong cơ thể, cũng không nhìn cô, “Không sợ vết thương trên người sẽ nứt ra sao?”

“Hừ, anh nói một chút xem anh muốn dỗ dành em như thế nào? Anh lo lắng cho em nhưng lại nhẫn tâm đem em giao cho bác sĩ khác? Em mới không tin anh.” Bắc Ngu tuy rất tức giận, cũng bĩu môi anh đào, nhưng cô vẫn ôm sát eo anh không buông, làm Trì Duật căn bản không hề có biện pháp.

Lòng bàn tay anh nắm chặt, móng tay sắp đâm thủng lòng bàn tay anh, phía sau lưng cũng chảy một tầng mồ hôi mỏng, rõ ràng bệnh viện đã trang bị đầy đủ điều hòa, anh vẫn khẩn trương lo lắng đến đổ mồ hôi, thật là quá mức vô dụng.

Anh cứng đờ bất động trước mặt cô, nhưng cơ thể phụ nữ dính sát vào người anh kia càng thêm rõ ràng, làm máu cả người anh đều sôi trào, gần như không chịu nổi du͙© vọиɠ trong cơ thể mình.

Nhưng anh cũng không thể, cũng không thể dung túng bản thân.

“Ông xã, em muốn đi toilet, anh ôm em đi em liền tha thứ cho anh lần này.”

Vào lúc hai người đang giằng co, cuối cùng vẫn là Bắc Ngu lên tiếng, cho anh một bậc thang bước xuống.

Tuy rằng đây không phải một bậc thang tốt đối với Trì Duật thật.

Nhưng ôm cô đi toilet vẫn tốt hơn mình bị cô ôm chặt như vậy, sợ thật sự sẽ xảy ra chuyện, anh mơ hồ có thể tưởng tượng được một bộ ngực sữa hoàn mỹ ưu nhã dưới đồng phục bệnh nhân hơi mỏng của cô, không chút kiêng nể trêu chọc mình, dụ dỗ anh xốc áo cô lên, nhấm nháp cặρ √υ" thơm ngọt của cô.

Trái tim Trì Duật đập càng nhanh, Bắc Ngu cũng không biết anh nghĩ đến cái gì, chỉ thấy vành tai anh cư nhiên đỏ ửng có chút tò mò, duỗi tay ra nhéo nhéo, cười nói: “Ông xã sao anh lại xấu hổ vậy?”

Trì Duật cảm nhận được ngón tay nhỏ mềm mại kia niết vành tai mình, gần như nhịn không được, muốn một tay đem cô đẩy ngã trên giường, bị cô sờ đủ, anh thật sự khát vọng được cô âu yếm.

Nhưng anh không thể biểu hiện điều đó rõ ràng như vậy được.

“Còn muốn đi toilet hay không?” Anh lạnh giọng nói với cô.

“Đi.”

Bắc Ngu tựa hồ đã được dỗ xong, trên mặt rõ ràng còn treo nước mắt, mũi cũng vẫn hồng hồng, nhưng vẫn tươi cười, làm người ta căn bản không đành lòng cự tuyệt bất luận yêu cầu gì của cô.

Trì Duật nhìn bộ dáng cô không còn nóng nảy nữa trong lòng cũng mềm xuống, anh chịu đựng suy nghĩ được vuốt ve dày vò, ôm ngang cô lên, đôi tay Bắc Ngu cũng chủ động siết chặt cổ anh, cười ngâm ngâm mà nhìn anh, trong mắt không hề hoài nghi.

Cô lại không biết bởi vì quần áo mỏng manh mà động tác này của cô, đem cặp ngọc tuyệt đẹp dưới lớp đồng phục bệnh nhân của cô toàn bộ lộ ra ngoài, nhuỵ non hồng nhuận như ẩn như hiện, càng thêm xao xuyến.

Hơi thở của Trì Duật hơi dồn dập.