Chương 4: Tính dục

Trải qua mấy ngày trị liệu, tuy vết thương trên người Bắc Ngu còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, nhưng so với tình huống bi thảm lúc mới đưa vào viện có thể nói là đã tốt hơn rất nhiều, ít nhất vết thương trên mặt và cơ thể đều giảm bớt, đầu cô bị thương nặng nhất, đầu còn quấn băng, dù như vậy vẫn không ảnh hưởng đến nhan sắc của cô.

Các đường nét trên khuôn mặt của Bắc Ngu đều vô cùng tinh xảo và nhỏ nhắn, nhưng trên mặt còn đủ khoảng trắng, tuy là khuôn mặt trái xoan, nhưng vẫn có tính công kích mạnh mẽ đồng thời cũng cảm thấy cô rất hào phóng, coi thường nhân sinh, khiến mọi người phải ngã dưới váy cô.

Cho dù hiện tại cô thoạt nhìn đặc biệt vô hại lại vô tội.

Nhưng Trì Duật lại cảm thấy trước khi cô mất trí nhớ nhất định không đơn giản.

Nhưng anh lại không thể điều tra ra thân phận của cô, hay người nhà của cô.

Đối mặt với kết quả như vậy, hoặc là cô đã cung cấp sai tên cho bọn họ, hoặc là có người cố tình che giấu thân phận trước đây của cô, không cho người khác tra ra sự tồn tại của cô.

Với vấn đề này, Trì Duật nghiêng về vế sau hơn.

Lúc cô được đưa tới, bị thương rất nặng, rất nhiều vết thương tổn thương đến gân cốt, còn bị vết thương rất hiểm, rất có thể đã bị cầm tù sau đó tìm cơ hội chạy trốn, rồi sau đó lại gặp tai nạn xe cộ cho nên mới nghiêm trọng như vậy.

Cô gái này rất nguy hiểm, cả người lộ ra sự mê hoặc, lý trí nói cho anh biết, tốt nhất phải cách xa cô, không được quan tâm tới cô.

Chỉ là lúc này thấy bộ dáng bất lực lại yếu ớt của cô ở trên giường bệnh như vậy, anh lại động lòng trắc ẩn không nên động, duỗi tay xoa xoa trán cô, trấn an cô vài câu: “Ngoan, đừng sợ, chỉ là ác mộng.”

“Tôi muốn ông xã của tôi…… Tôi muốn ông xã của tôi……” Bắc Ngu vẫn như cũ hãm bên trong ác mộng, lẩm bẩm, biểu tình thống khổ, trên trán mồ hôi nhiễm ướt tay Trì Duật, khiến người ta nhìn cũng thấy lo lắng.

“Ông xã ở chỗ này, đừng sợ.” Anh chần chờ cầm tay cô, cũng làm tốt chuẩn bị chờ đợi bệnh sợ tiếp xúc tứ chi phát tác, nhưng ngoài dự liệu của anh, cũng không có.

Nhưng cũng không chờ anh hoài nghi lâu, bệnh cơ khát làn da của anh hình như cũng có chút tái phát, bắt đầu từ hai bàn tay nắm lấy nhau của bọn họ, một chút khát vọng cùng ngứa ngáy từ đầu ngón tay truyền đến, lướt qua hai bàn tay đang siết chặt vào nhau, cho đến khi lan tràn đến toàn thân anh, cơ hồ không thể ngăn cản.

Mặt Trì Duật trở nên có chút hồng, nhưng ánh mắt vẫn duy trì tỉnh táo, cúi đầu nhìn dung nhan yếu ớt vô tội của Bắc Ngu gần trong gang tấc, lại muốn hất tay cô ra, bệnh cơ khát làn da tái phát sẽ làm thân thể anh trở nên rất kỳ quái, sẽ khiến anh muốn người khác vuốt ve, ôm ấp, hôn môi…… Thậm chí là làʍ t̠ìиɦ.

Anh cũng không muốn trở thành nô ɭệ tri giác của làn da, thân thể anh hẳn là do chính anh làm chủ, mà không phải bị khống chế từ người khác.

Trì Duật không nói lời nào, nhưng lại đang tận lực khống chế du͙© vọиɠ càng ngày càng mãnh liệt trong nội tâm mình, đầu óc anh thậm chí có chút choáng váng, hai mắt không tự chủ được mà dừng trên môi Bắc Ngu, trong đầu không biết làm sao cũng xuất hiện một vài ý tưởng đáng sợ, muốn cô sau khi tỉnh táo lại dùng đôi môi anh đào của cô tới liếʍ giúp mình, dùng miệng nhỏ của cô tới giúp anh giải quyết du͙© vọиɠ.

Trì Duật cảm thấy bản thân sắp bị cô bức điên rồi, trên mặt cũng hồng đến lợi hại, dùng sức vặn tay cô ra, còn chưa bắt đầu, người trên giường đang gặp ác mộng liền đột nhiên tỉnh lại, hai mắt đẫm lệ mông lung lại có chút mê ly mà nhìn anh, cô hơi hơi bẹp miệng, một bộ ủy khuất: “Ông xã, rốt cuộc anh cũng chịu nói chuyện với em rồi sao?”

“Em rất nhớ anh, đừng không để ý tới em, có được không?”

Cô nói lăng ngập ngừng, đứng lên ôm chặt eo anh, ôm thật chặt, cách đồng phục bệnh nhân hơi mỏng, làn da trắng nõn như ngọc của cô hoàn toàn dán lên người anh, khiến thân thể anh lập tức nổi lên phản ứng kịch liệt.

Anh cả người căng chặt, nhưng cái loại này muốn bị người coi sóc mãnh liệt cảm giác căn bản là khống chế không được.

Cô thành công mở chốt tính dục trong thân thể anh.