Chương 3: Trêu chọc

Trì Duật thân là bác sĩ, có thể chữa bệnh nhưng không thể chữa cho mình, anh mắc chứng cơ khát làn da cùng chứng sợ tiếp xúc tứ chi với người khác phái, hai chứng bệnh cực đoan này lại mâu thuẫn với nhau, một khi bệnh phát tác sẽ khát cầu người khác âu yếm, nhưng lại bài xích tiếp xúc với mọi người, đặc biệt là người khác phái.

Cũng bởi vậy, khi làm việc ở bệnh viện, trừ những trường hợp tất yếu, anh sẽ không tiếp xúc tứ chi với bất kỳ ai, may mà anh ở khoa não bộ, không phải khoa nội soi hoặc khoa ngoại, mỗi ngày nhìn não bộ trắng bóng hoặc là dây thần kinh vừa hồng lại tím, vẫn tốt hơn là tiếp xúc da thịt với người khác.

Hơn nữa, mỗi lần anh kiểm tra phòng bệnh đều trang bị đầy đủ vuc trang, như vậy mấy năm làm việc cũng coi như bình yên không có việc gì.

Cho đến khi gặp một bệnh nhân như Bắc Ngu, lại không phản ứng như bình thường.

Anh ngoại trừ không chê phiền mà cự tuyệt cô, đẩy cô ra.

“Bắc Ngu tiểu thư, hiện tại chúng tôi đang nghi ngờ cô bị mất trí nhớ, cho nên cô mới nhận nhầm tôi là ông xã…… Của cô, thực sự tôi và cô không có bất kỳ quan hệ gì, ngoại trừ quan hệ bác sĩ và bệnh nhân.”

Sau đó Bắc Ngu lại làm một loạt các kiểm tra, Trì Duật cầm CT não bộ mới nhất của cô giải thích, hy vọng cô có thể cải tà quy chính.

Bắc Ngu ngồi trên giường nghe anh nói kết quả chẩn bệnh, chớp chớp mắt: “Em có thể theo đuổi anh, để anh trở thành ông xã của em không?”

Trì Duật: “……” Bất lực vỗ trán.

Anh giống như không muốn nói chuyện với cô, làm lơ hai y tá bên cạnh đang vui sướиɠ khi người gặp họa, cầm bệnh án đi ra ngoài, hoàn toàn không muốn để ý đến mớ hỗn độn khó hiểu này.

Bắc Ngu thấy vẻ mặt anh bất đắc dĩ mà rời đi, có chút mờ mịt mà đi hỏi y tá bên cạnh: “Tôi…… Có phải lại nói sai cái gì rồi không?”

“Không có, bác sĩ Trì vẫn độc thân, Bắc Ngu tiểu thư nếu thật sự thích bác sĩ Trì, có thể dũng cảm mà theo đuổi nha.” Không biết xuất phát từ tâm lý gì, một vị y tá trong đó đã “Tốt bụng” đưa ra kiến nghị cho cô.

Chỉ là, lần sau khi tới kiểm tra, lại đổi thành một bác sĩ khác, không phải Trì Duật.

Cả người Bắc Ngu đều là vết thương, đặc biệt là não bộ, thật sự bị thương rất nghiêm trọng, thấy đối phương lại phi thường kháng cự, vừa đυ.ng vào cô liền lập tức kịch liệt giãy giụa, năm lần bảy lượt như vậy, miệng vết thương vốn sắp khép lại, lại lần nữa nứt toạc, máu tươi chảy ra, những đoá hoa đỏ rực thi nhau nở rộ.

Trần Lễ giúp Trì Duật tiếp nhận bệnh nhân rốt cuộc nhịn không được, quay đầu lại đi đến phòng tìm Trì Duật, đem bệnh án của Bắc Ngu lại lần nữa giao vào tay anh: “Bệnh nhân của cậu tôi phụ trách không nổi.”

Nghe ra được trong giọng nói có vài phần nén giận.

“Làm sao vậy?” Trì Duật đang nghiên cứu sơ đồ vận động cơ bản của thần kinh, trong đầu còn đang cân nhắc về thí nghiệm vừa rồi, đột nhiên không kịp phòng bị nghe Trần Lễ nói gì, nhất thời không kịp phản ứng.

“Cậu giao cho tôi một bệnh nhân nữ mất trí nhớ không muốn phối hợp, không uống thuốc không tiêm, không làm kiểm tra, còn năm lần bảy lượt làm mình bị thương, còn tiếp tục như vậy sẽ rất dễ xảy ra án mạng.”

“…… Tại sao?”

“Biết rõ cố hỏi,” Trần Lễ cười lạnh, “Mỗi lần tôi đi kiểm tra phòng, người ta đều chỉ cần ông xã, cậu trêu chọc người ta lại không muốn phụ trách?”

Trì Duật cảm thấy mình thật sự oan uổng: “Cậu biết rõ chân tướng.”

Trần Lễ nhìn gương mặt họa thủy kia của anh: “Vậy cậu cũng đã trêu chọc đối phương.”

“……” Không thể nói lý.

Nhưng cuối cùng vẫn lại tiếp nhận bệnh án của Bắc Ngu, tính nói chuyện tử tế với đối phương, chỉ cần không xem anh như ông xã, những chuyện khác đều không có vấn đề.

Buổi tối, Trì Duật đặc biệt chờ cô ngủ rồi mới đi kiểm tra phòng, lại không nghĩ tới cô một mình ngồi trên giường bệnh trắng bệch nhíu chặt mày, mồ hôi đầy đầu, hư hư thực thực gặp ác mộng.

Bộ dáng yếu ớt như vậy làm trái tim người nào đó chợt thắt lại.