Chương 2: Cơ khát

Bên trong phòng bệnh ICU yên tĩnh lạ thường, những bức tường trắng như tuyết dường như phản chiếu sự yên lặng chết chóc.

Trong phòng bệnh, hai y tá đều mạc danh có chút sợ hãi, lập tức trăm miệng một lời lên tiếng trấn an Trì Duật: “Bác sĩ Trì hãy bình tĩnh! Cô ấy là bệnh nhân nghiêm trọng! Ngàn vạn lần phải bình tĩnh! Đừng xúc động!”

Hai tay Trì Duật nắm chặt thành quyền, gân xanh phía trên sớm đã nổi lên, anh cố gắng nhịn xuống xúc động muốn đẩy người ra, thậm chí phải khắc chế bản thân, tận lực ân cần nói với bệnh nhân trước mặt: “Mong cô buông tay ra, tôi không phải ông xã của cô, tôi là bác sĩ chủ trị của cô.”

“Ông xã và bác sĩ chủ trị không thể là cùng một người sao?” Cô đương nhiên không buông tay Trì Duật ra, sau khi tỉnh lại cô không chỉ thấy toàn thân đau nhức, ngay cả trí nhớ cũng trở nên trống rỗng, chỉ nhớ rõ tên của mình và mình có một ông xã, cô không thể buông người chồng thật vất vả mới tìm về.

“…… Cô tên là gì?”

Trì Duật cảm thấy mình không cần so đo nhiều với một người mất trí nhớ mơ mơ hồ hồ, chỉ là anh cảm thấy cô đang cọ xát vào mình, đồng phục bệnh nhân hơi mỏng căn bản không ngăn trở được gì, cũng bởi vậy anh có thể không chút trở ngại mà cảm nhận được đầṳ ѵú ấm áp của cô đang dán lên cánh tay anh, mỗi một động tác đều làm máu trong thân thể anh sôi trào.

Cảm giác khát cầu được vuốt ve được yêu thương lại nổi lên, nhưng điều khiến anh thấy kỳ quái chính là, lần này chứng bệnh sợ tiếp xúc thân thể với người khác phái của anh lại không phát tác, phảng phất như miễn dịch với cô vậy.

Cho nên lúc này anh cũng không biết mình có cảm giác gì.

“Tôi…… Hình như tôi tên…… Bắc…… Bắc…… Ngu…… Đúng vậy…… Tôi tên ‘ Bắc Ngu ’.” Bắc Ngu gian nan hồi tưởng lại tên của mình, chờ sau khi nghĩ ra được cái tên, cả người cô đều hư thoát, mồ hôi chảy đầy trán, nhìn đến khiến cho người ta có chút không đành lòng.

Trên người cô tựa hồ luôn toát ra sự yếu ớt mỏng manh, phảng phất như bông hoa dại bị cơn gió thổi bay từng cánh hoa trong suốt, quật cường, lại dễ dàng khơi gợi lòng trắc ẩn của con người.

“Bắc Ngu?” Là tên đầy đủ hay chỉ là tên? Trì Duật lặp lại một lần nữa, cũng không xác định, anh liếc cô một cái, thấy môi cô tái nhợt, cuối cùng vẫn không hỏi lại cô.

“Ông xã, sao anh đến tên của người ta cũng quên mất vậy, lại muốn chơi trò tình thú gì với em vậy?” Bắc Ngu sau khi nghĩ ra tên của mình đã mệt đến không muốn nhúc nhích, rất tự nhiên mà dựa vào người Trì Duật, oán trách mà nói.

Hai y tá chờ bên cạnh nghe bệnh nhân này nói xong lại cảm thấy buồn cười, nhưng cũng không dám cười ra tiếng, các cô càng thêm lo lắng nếu Trì Duật thật sự nhịn không được, lát nữa thật sự đem người kia đẩy ra thì phải làm sao?

Bệnh viện có người chết thật sự là một chuyện rất lớn.

Trong bệnh viện của bọn họ có ai không biết vị bác sĩ Trì này là một đóa hoa cao lãnh? Chỉ có thể nhìn không thể đυ.ng vào, một khi chạm vào…… Đặc biệt là phụ nữ không cẩn thận chạm vào anh, nhẹ thì bị anh đẩy ra, nặng thì bị anh làm trọng thương, đây cũng không phải lời nói giỡn.

Cũng bởi vì anh có địch ý như vậy với phụ nữ, cho nên trong bệnh viện không ít người suy đoán có phải anh là gay, chỉ thích đàn ông không thích phụ nữ, còn rất ghét phụ nữ.

Mà hiện tại, thấy anh rất ân cần với nữ bệnh nhân này, hình như cũng không phải như vậy?

Trì Duật nhìn chằm chằm cặp mắt mèo kia của cô, nghe cô trái một câu “Ông xã” phải một câu “Ông xã”, chỉ cảm thấy phiền lòng, anh nhẹ nhàng đẩy cô ra, để tránh thân thể của mình càng khát vọng với cô, chờ lát nữa dẫn đến phát tác chứng cơ khát làn da thì càng phiền toái.

Anh cũng không muốn xấu mặt trước nhiều người như vậy.

Nhưng hình như cô không cảm nhận được sự kháng cự của anh, bị nhẹ nhàng đẩy ra lại như con mèo nhỏ quấn lấy, càng quấn càng chặt, anh cơ hồ có thể tưởng tượng ngực nhũ của cô bị cánh tay anh đè ép biến thành các hình dạng, thật sự có chút sắc tình.

Nhưng đôi mắt trước mắt này lại trong suốt như vậy, làm người ta căn bản không thể nổi lên ác ý.

Không, không phải là không thể nổi lên, mà là bị bản năng của anh cố tình áp chế thôi.