Chương 15: Phường Thiên Hương

Cỗ nhiệt lưu này giống như nước vỡ đê, nhanh chóng khuấy động linh lực trong cơ thể Lâm Hiên. Cùng với việc Lâm Hiên vận chuyển Trường Sinh Quyết hết lần này tới lần khác, cho nên cỗ linh lực màu xanh lục kia trong cơ thể càng ngày càng cường đại.

Dưới Trường Sinh Quyết dẫn đường, linh lực màu xanh lục rất nhanh đã phá tan linh mạch thứ tư, ở trong cơ thể Lâm Hiên hình thành tuần hoàn thứ tư.

Cảm nhận được linh lực tăng mạnh, khóe miệng Lâm Hiên hơi giơ lên, vốn dĩ cần bốn, năm ngày mới có thể đột phá bình cảnh, thế nhưng do linh tửu thúc giục nên trực tiếp đột phá.

"Thực lực hiện tại so với Ngưng Mạch tam giai ít nhất đã tăng lên gấp đôi, khó trách người ta nói tu võ giống như leo thang, một giai lại áp chế một giai." Lâm Hiên đánh một quyền ra, đánh vách núi thành một cái hố to, vết nứt bốn phía lan ra giống như mạng nhện.

"Quả nhiên, ta vẫn không thể khống chế lực lượng chuẩn xác được." Lâm Hiên biết, nếu có thể khống chế tốt lực lượng thì có thể đem toàn bộ lực lượng tập trung vào một điểm, như vậy sẽ trực tiếp đυ.c lỗ trên vách núi, mà không phải lực lượng phân tán giống như bây giờ, chỉ có thể đánh nát núi đá.

Có điều, hắn cũng không nản lòng, chỉ cần học xong kiếm pháp Lôi Động là hắn có thể khống chế lực lượng chuẩn xác, như vậy thực lực của hắn sẽ tăng lên một lần nữa.

Chỉ là, nếu muốn Tửu gia dạy hắn kiếm pháp thì còn cần phải tìm thấy linh quả mới được. Lâm Hiên không dám nghĩ tới linh quả ngàn năm, nhưng nếu là linh quả trăm năm, thì chỉ cần hắn trả giá cao một chút thì vẫn có thể lấy được.

"Đáng tiếc, một bình rượu ngon." Lâm Hiên thở dài một tiếng.

"Di, sao ta lại học cách nói chuyện của Tửu quỷ kia rồi." Lâm Hiên giật nảy mình, "Xem ra về sau bị hắn dạy hư rồi."

Hắn mở túi ra, lấy ra mấy cái bình sứ màu trắng, sau đó đổ linh tửu còn thừa trong hồ lô vào trong bình sứ màu trắng này, ba bình sứ, mỗi bình hắn đều đổ vào đến nửa miệng bình, sau đó cẩn thận đóng nắp bình lại.

Lâm Hiên cất hồ lô màu tím đi, sau đó cầm bình sứ màu trắng và túi tài liệu dã thú đi đến thành trấn gần nhất.

Thành Nhạc Dương là một thành ở gần đây, nó nằm dựa vào sơn mạch Thái Hành, cách Huyền Thiên Tông cũng không xa, không ít đệ tử Huyền Thiên Tông tới đây mua đồ vật.

Bởi vì ở gần núi, cho nên có rất nhiều dong binh đoàn tiến vào núi, hơn nữa đệ tử Huyền Thiên Tông thường xuyên ghé thăm, khiến cho kinh doanh trong Thành Nhạc Dương vô cùng phát đạt.

Mà nổi tiếng nhất trong đó là nhất lầu, nhị phường, tam phố bảo.

Nhất lầu chính là Vạn Bảo Lâu, Vạn Bảo Lâu này có thể nói là nơi giao dịch lớn nhất trong Thành Nhạc Dương, kỳ trân dị bảo, chỉ có thứ ngươi không thể nghĩ tới, chí không có thứ ngươi không mua được.

Đương nhiên, tiền đề là ngươi phải có đủ tiền, không phải con nhà giàu thì vẫn là đừng nên vào. Nếu không chỉ bằng vào giá cả kia cũng có thể hù chết người!

Nhị phường là hai cái phường thị, Phường Thiên Hương và Phường Thành Nghiệp.

Tuy rằng không nổi danh như Vạn Bảo Lâu, nhưng cũng được xem như là nơi giao dịch nhất đẳng, hàng hóa bên trong không chỉ đầy đủ mà giá cả so với Vạn Bảo Lâu cũng rẻ hơn, nhưng cũng không phải người bình thường có thể mua được.

Mà tam phố bảo chính là ba phố buôn bán, bán đồ vật đương nhiên là có quan hệ với võ giả. Có điều, đồ vật bên trong vô cùng tạp nham, có thể nói là vàng thau lẫn lộn, thường xuyên có người mua phải hàng giả, nhưng cũng có người đào được bảo vật.

Cho nên, nơi này có thể nói là nơi thiên đường và địa ngục cùng tồn tại, chỉ cần ngươi có đủ vận khí , có lẽ có thể kiếm được bảo vật nghịch thiên.

Sau khi Lâm Hiên đi vào Thành Nhạc Dương, mua một bộ áo choàng màu đen rộng thùng thình, bao phủ toàn thân vào trong áo đen. Ra bên ngoài cửa, không cẩn thận chút không được.

Hắn không có tiền để đi Vạn Bảo Lâu, riêng phí vào cừa đã là 30 linh thạch hạ phẩm, nghe thấy mà mắt Lâm Hiên đều đỏ lên. Mà phố buôn bán kia hắn tính có tiền thì đi dạo qua, về phần bán đồ vật, vẫn là thôi đi.

Cho nên hắn tới thẳng một trong nhị phường, Phường Thiên Hương.

Phường Thiên Hương ở phía nam Thành Nhạc Dương, chiếm diện tích vô cùng rộng. Ông chủ đằng sau Hương Phường là một vị đại mỹ nhân, hơn nữa thủ hạ là một đám cô nương xinh đẹp như hoa, những cô nương này thường xuyên kiếm tiền ở Hương Phường, không ít võ giả đều nghe danh mà đến.

Lâm Hiên đứng ở trước cửa Phường Thiên Hương, nhìn dòng người như thủy triều, hít một hơi thật sâu rồi sau đó bước vào.

Rất nhiều người mặc áo choàng đen toàn thân giống như Lâm Hiên cho nên hắn ở trong đám người cũng không bị chú ý. Sờ sờ ba cái bình nhỏ trong ngực, hắn theo sát dòng người đi vào.

Bên trong chia thành rất nhiều khu vực, có hiệu quả dẫn đường cho người đi lại rất tốt, Lâm Hiên vừa tìm kiếm tung tích của linh quả, vừa suy nghĩ xem nên bán bao nhiêu linh tửu. Loại đồ vật có thể kích phát linh lực này, nếu không phải hắn rất thiếu tiền thì có đánh chết hắn cũng sẽ không bán.

Khu vũ khí, khu đan dược, khu hộ giáp, khu thảo dược, ..........

Lâm Hiên nhìn từng khu một lần, thật đúng là phát hiện không ít thứ tốt, có điều giá cả kia chỉ có thể làm cho hắn ha ha một tiếng, sau đó quay đầu rời đi.

Cuối cùng, hắn đi vào khu thảo dược, ở đây có cửa hàng và quầy hàng, Lâm Hiên nhìn từng sạp. Có chủ quẩy rất nhiệt tình, lôi kéo hắn nói đông nói tây, có người lại rất lạnh nhạt, chỉ ngồi im lặng.

Dò hỏi một vòng, quả thực không có linh quả ngàn năm, nhưng có mấy linh quả trăm năm, có điều giá cả quá đắt, hơn nữa cũng không nhận vật đổi vật.

Lâm Hiên chỉ có thể từ bỏ, hắn quyết định vào cửa hàng nhìn xem.

"Hắc!" Đang lúc Lâm Hiên định tiến vào cửa hàng thì có một thân ảnh kéo hắn lại.

"Ta nhìn ngươi đã nửa ngày rồi, có phải ngươi cần linh quả trăm năm không?" Đây là một người trung niên béo phì, đôi mắt tam giác bị lớp mỡ trên mặt ép thành một đường.

Hắn ta nhếch miệng cười nói, "Ta có loại này, ngươi có muốn xem không?"

Lông mày Lâm Hiên nhếch lên, cười như có như không nhìn trung niên mập mạp, liếc mắt một cái rồi nói, "Lấy ra nhìn xem đi."

Hắn bảo mập mạp lấy hàng ra, đồng thời trong lòng âm thầm gọi Tửu gia.

Quả nhiên, Tửu gia vừa nghe thấy hắn tìm thấy linh quả, lập tức tinh thần tỉnh táo. Lúc này, trung niên mập mạp kia lấy ra một trái cây màu vàng, hắn ta cầm linh quả kia lắc lắc, sau đó nói: "Quả Hỏa Diễm trăm năm hàng thật giá thật, chỉ cần 500 linh thạch!"

Linh quả như vậy trên quầy hàng giá cả khoảng trên 800 linh thạch đến một ngàn linh thạch, trung niên mập mạp này chỉ bán 500 linh thạch, giá cả quả thật rất rẻ.

Thế nhưng Tửu gia liếc mắt một cái đã kết luận đó căn bản không phải linh quả trăm năm, ngay cả mười năm cũng không đến, mập mạp này chỉ là một kẻ lừa đảo thôi.

Sau khi biết được chân tướng, Lâm Hiên cười lạnh một tiếng, xoay người rời đi, hắn không rảnh lãng phí thời gian với mập mạp này, ai ngờ được mập mạp này giơ tay một cái đã bắt được hắn.

Trong lòng Lâm Hiên tức giận, không nghĩ rằng một người bán hàng giả lại có thể kiêu ngạo như vậy, vừa định giáo huấn hắn một chút, lại không ngờ rằng trung niên mập mạp này lại mở miệng trước.

"Mọi người tới đây mà xem, ban ngày ban mặt vậy mà dám cướp đồ vật!"

Lâm Hiên sửng sốt, không ngờ rằng mập mạp này lại vu oan cho hắn, còn chưa chờ hắn phản ứng, đám người ở bốn phía đã vây quanh lấy hắn.

Trung niên mập mạp kia vẫn cứ lớn tiếng kêu lên: "Ngươi muốn mua linh quả trăm năm, ta có lòng tốt bán cho ngươi, kết quả ngươi lại xuống tay cướp lấy, thật nghĩ rằng ta là người dễ bắt nạt sao?"

Đám người bốn phía cũng bắt đầu nghị luận sôi nổi, không ít người đều chỉ trích Lâm Hiên.

"Mau tránh ra, tránh ra, ai dám gây sự ở Phường Thiên Hương?" Đội hộ vệ của Phường Thiên Hương từ xa chạy tới.