Chương 14: Phong Bạo

Sơn mạch Thái Hành vô biên vô hạn, tràn ngập hơi thở nguyên thủy, các loại cây cối cao lớn, Kỳ Sơn trùng điệp phân bố khắp trong đó.

Hổ gầm vượn đề, hung cầm mãnh thú, ùn ùn không dứt.

Thế nhưng, tại bên trong núi rừng hiểm trở này lại có một thân ảnh gầy yếu thường xuyên xuất hiện, săn gϊếŧ không ít dã thú.

"Hít, điểm bối a!" Người này chém một nhát đâm thủng một con lợn rừng hai sừng, sau đó vững vàng đáp xuống mặt đất, "Quả Mai Xà Hình vậy mà lại bị súc sinh này ăn mất một nửa!"

Người này chính là Lâm Hiên, hắn tức giận cắt xuống hai cái sừng màu trắng kia cất vào trong túi.

Mấy ngày nay hắn vẫn luôn ở trong núi, vì tìm kiếm quả Mai Xà Hình và hoa Địa Đinh, trải qua mấy ngày nỗ lực, rốt cuộc hắn đã tìm được ba quả Mai xà Hình và bốn cây hoa Địa Đinh, chỉ cần mỗi loại gom đủ năm cái là có thể để Tửu gia u rượu tăng tu vi lên.

Vừa rồi, hắn rất vất vả mới tìm được một quả Mai Xà Hình, kết quả lại bị một con lợn rừng hai sừng giành trước gặm mất một nửa. Dưới cơn tức giận, Lâm Hiên đành phải giải quyết con lợn rừng hai sừng này.

Còn thiếu hai quả Mai Xà Hình và một gốc hoa Địa Đinh, phải nắm bắt thời gian! Thân hình Lâm Hiên lay động, lại tiếp tục xuất pháp. Cách khảo thí nội môn chỉ còn lại hai tháng, nhưng thực lực của hắn vẫn ở Ngưng Cảnh tam giai.

Lâm Hiên như một con chim lớn, mũi chân điểm một cái, lướt đi trong không trung, chờ đến khi mượn một nhánh cây phát lực đáp xuống, khiến cho cả người hắn đều ở giữa không trung.

Quả Mai Xà Hình này thích âm u ẩm ướt, mà hoa Địa Đinh lại thích ánh sáng, cho nên Lâm Hiên chỉ có thể bôn ba khắp nơi.

Hô!

Hắn linh hoạt dừng lại ở trên một thân cây đại thụ, ánh mắt như điện quang nhìn quang bốn phía, quả nhiên có một nơi âm u phát hiện quả Mai Xà Hình.

Không thể không nói, vận khí của Lâm Hiên khá tốt. Tuy rằng quả Mai Xà Hình này không tính là vô cùng trân quý, nhưng cũng không thường thấy, hơn nữa các trưởng lão Huyền Thiên Tông dùng số lượng rất lớn, cho nên quả Mai Xà Hình ở gần đâu đều bị hái khá nhiều.

Bàn chân Lâm Hiên nhún một cái, thân hình bay về phía gần quả Mai Xà Hình, còn chưa đáp xuống đất thì bên trong bụi cỏ đột nhiên xảy ra biến hóa.

Một con thanh xà hai đuôi như lợi kiếm lao ra, đầu rắn hình quạt trực tiếp cắn về phía đầu Lâm Hiên.

"Tìm chết!" Lâm Hiên gầm lên một tiếng, trường kiếm hắc thiết nghiêng lại đâm ra, nhanh như tia chớp, đúng lúc đâm trúng chỗ bảy tấc. Cổ tay vừa lật, linh lực tập trung tại thân kiếm, cỗ lực lượng kia nhất thời xé rách miệng vết thương ra, giống như đã xảy ra nổ mạnh.

Một kiếm giải quyết xong thanh xà hai đuôi, Lâm Hiên nhanh chóng tóm lấy quả Mai Xà Hình kia. Vừa mới chạm tay vào, hắn bèn cảm thấy một cỗ nguy hiểm truyền đến.

Hắn điên cuồng vận chuyển Trường Sinh Quyết, toàn bộ bàn tay nổi lên thanh sắc quang mang giống như một vòng trăng sáng.

Xuy xuy!

Hai tiếng bén nhọn vang lên, phía dưới lá cây quả Mai Xà Hình kia cất giấu con rắn nhỏ ngắn bằng hai ngón tay, trong nháy mắt cắn xuống bàn tay Lâm Hiên.

Cũng may Lâm Hiên phản ứng rất nhanh, nếu không khẳng định sẽ bị cắn trúng. Đừng nhìn thấy loại rắn này thể hình nhỏ, nhưng độc tính của nó lại rất mạnh, thậm chí dưới Ngưng Mạch lục giai chỉ cần bị nó cắn một nhát, thì không đến nửa năm sẽ chết.

Lâm Hiên trực tiếp phát lực đánh chết con rắn nhỏ, sau đó hái quả Mai Xà Hình xuống, cuối cùng đem cặp đuôi của thanh xà cũng lấy ra, một khối để vào túi.

"Những tài liệu này thế nào cũng có thể bán được chút linh thạch, có điều túi đầy rồi, không bỏ vào được nữa!" Lâm Hiên nhìn tài liệu còn sót lại, trong mắt tất cả đều không muốn bỏ, những cái đó đều là linh thạch đấy.

"Cái đồ nhà quê, chút đồ vật này mà cũng luyến tiếc!" Giọng nói trào phúng của Tửu gia vang lên.

"Đại thúc Tửu quỷ, không phải đã nói muốn nói chuyện là phải chào hỏi trước sao." Lâm Hiên có chút phát điên, vậy mà lại bị một Tửu quỷ xem thường.

"Ân, ta còn chưa nghĩ ra phải chào hỏi thế nào, ta cũng không thể gõ cửa mà." Tửu gia trợn mắt, "Ngươi vẫn còn quá trẻ tuổi, chờ tới khi ngươi bằng tuổi ta thì hoàn toàn có thể thích ứng trong cơ thể ngươi có người."

"Cút." Lâm Hiên hận không thể chui vào đánh hắn ta một trận, có điều vì linh tửu và tu luyện kiếm pháp Lôi Động, hắn nhịn.

"Ta nói này Tiểu Hiên Tử, ngươi phải nhanh tìm linh quả ngàn năm đi, nếu không Tửu gia ta sẽ ngủ vĩnh viễn đấy."

"Cái gì?" Lâm Hiên nhảy dựng lên, gia hỏa này lừa hắn nhiều đồ như vậy, còn chưa thực hiện đâu.

"Ta nói này đại thúc, tốt xấu gì ngươi cũng phải dạy ta kiếm pháp Lôi Động rồi mới ngủ chứ!" Lâm Hiên kêu lên.

"Nhãi ranh, nếu ta có thể đi ra ngoài thì sớm đã dạy dỗ ngươi rồi." Tửu gia tức giận kêu lên.

Lâm Hiên vừa đấu võ mồm với Tửu gia, vừa tìm kiếm tài liệu còn lại, dưới chỉ điểm của Tửu gia, Lâm Hiên rất nhanh đã tìm đủ năm quả Mai Xà Hình và năm cây hoa Địa Đinh.

"Đại thúc, ngươi không phải là yêu thú chứ, cái mũi thính như vậy." Trong lòng Lâm Hiên vui vẻ nói.

Tửu gia: "..."

"Đại thúc, hay là thu thập nhiều một chút?" Lâm Hiên trực tiếp nói, "Năm quả có thể ủ được nhiều rượu hơn đấy, dùng có đủ không!"

"Ngươi mà nói nữa thì bổn đại gia không ủ nữa!" Tửu gia uy hϊếp nói.

................

Năm quả Mai Xà Hình và năm cây hoa Địa Đinh đều bị Tửu gia lấy đi, Lâm Hiên chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi. Theo như Tửu gia nói, hắn ít nhất phải tới Ngưng Mạch tứ giai thì mới có thể bắt đầu tu luyện kiếm pháp Lôi Động, nếu không thân thể căn bản không thể khống chế được cỗ lực lượng kia.

Hô!

Đột nhiên bóng đen đổ xuống bầu trời, giống như cả bầu trời bị che phủ.

Lâm Hiên ngẩng đầu, phát hiện trên đỉnh đầu là một mảnh tối đen, dòng khí kịch liệt từ phía trên trào ra, theo gió thổi đi khắp bốn phương. Những cây cối xếp thành hàng bị cuốn bay lên cao, những tảng đá lớn nhỏ bị thổi tung khắp nơi.

Lâm Hiên bị cỗ cuồng phong không tên này bao phủ, muốn chạy trốn nhưng không kịp nữa rồi, chỉ có thể điên cuồng vận chuyển linh lực, dựa vào lực lượng của bản thân để chống đỡ cơn lốc này.

Cơn gió kia sắc như đao, quét tới trên người giống như bị dao cắt. Hai chân Lâm Hiên dẫm sâu dưới đất, hai tay che trước ngực, liều chết chống cự.

Cũng may cuồng phong này tới nhanh, đi cũng nhanh. Rất nhanh bóng tối trên bầu trời và cuồng phong cùng di chuyển về phía trước. Rốt cuộc Lâm Hiên cũng thoát khỏi nguy hiểm.

Hắn hoảng sợ ngẩng đầu, phát hiện bóng đen kia thế mà lại là một con chim cực kỳ khổng lồ che khuất bầu trời, hai cánh chim khổng lồ kia mở ra, dưới cánh hình thành hai cơn lốc, tùy ý phá hủy rừng cây ở phía dưới.

"Trời ạ, đây là yêu thú cấp bậc gì, lớn như vậy?" Trong lòng Lâm Hiên vẫn còn sợ hãi nói.

"Khi nào ta mới có thể một tay che trời, dời non lấp biển!" Trong lòng Lâm Hiên vô cùng hướng tới loại cường giả này, thân là võ giả, không ai không muốn đứng ở đỉnh cao võ đạo, mà Lâm Hiên càng khát vọng mạnh mẽ hơn, bởi vì hắn muốn vận mệnh mình là chúa tể!

Trải qua vận chuyển huyền công liều chết vừa rồi, linh mạch thứ tư trong thân thể hắn đã buông lỏng, không tới mấy ngày nữa, nhất định có thể đả thông linh mạch thứ tư, trở thành Linh sĩ tứ giai.

Đúng lúc này, giọng nói của Tửu gia lại truyền tới: "Tốt, Tiểu Hiên Tử, có linh tửu của bổn đại gia, đảm bảo ngươi sẽ đột phá nhanh chóng! Có điều, ngươi nhớ kỹ tìm linh quả cho ta đấy, vừa mới tỉnh lại không lâu, ta không muốn ngủ say lần nữa đâu." Giọng nói Tửu gia dần dần nhỏ lại, "Đừng uống nhiều đấy, mỗi lần chỉ có thể uống một ngụm...."

"Xem ra tình huống của gia hỏa này thật sự không tốt, được rồi, đợi ta đột phá rồi tìm linh quả cho hắn là được." Lâm Hiên suy nghĩ, không chần chờ nữa, hắn tìm một cái sơn động gần đó, chui vào.

Trong tay Lâm Hiên cầm một hồ lô nhỏ màu tím, bên trong chính là linh tửu mà Tửu gia ủ, hắn mở nắp ra, ngửa đầu uống một ngụm.

Linh tửu kia trong miệng rất ngọt, trực tiếp đi theo yết hầu chảy vào trong bụng. Ngay sau đó, một cỗ nhiệt lưu sinh ra trong cơ thể Lâm Hiên.