Chương 16: Linh dịch

"Hộ vệ đại nhân, gia hỏa này dám cướp đồ ở Phường Thiên Hương, rõ ràng là khiêu chiến uy nghiêm của Phường Thiên Hương, mong hộ vệ đại nhân làm chủ cho ta!" Vẻ mặt trung niên mập mạp thê thảm nói, thế nhưng trong mắt lại lóe lên một tia giảo hoạt.

Hộ vệ đi đầu kia nhìn thoáng qua Lâm Hiên, nhìn thấy trên người hắn không có linh lực dao động lợi hại gì, ngay sau đó cười lạnh một tiếng: "Người đâu, bắt lấy!"

Nói xong, hắn ta còn đưa mắt ra hiệu với mập mạp, khóe miệng trung niên mập mạp lộ ra tươi cười không dễ phát hiện, đồng thời, bốn hộ vệ Phường Thiên Hương vác trường đao đi tới chỗ Lâm Hiên.

"Ài, gia hỏa này cũng dám gây sự ở Phường Thiên Hương, chỉ sợ lần này xui xẻo rồi!"

"Chỉ sợ là mới tới, không biết sự lợi hại của Phường Thiên Hương........"

Lâm Hiên nhìn bốn gã hộ vệ đi tới, âm thầm vận chuyển linh lực, hắn không nghĩ rằng vừa tiến vào lại gặp phải loại tình huống này, nhưng hắn tuyệt đối không phải là người dễ bắt nạt.

Khi Lâm Hiên định phát động công kích, thì giọng nói của Tửu gia ở trong người hắn vang lên: "Ngươi vẫn còn quá trẻ tuổi, chút sự tình này đã khiến cho ngươi xúc động?"

Lâm Hiên trợn trắng mắt: "Đã bị người ta khi dễ trên đầu rồi còn có thể không xúc động sao?"

Tửu gia cười thần bí: "Xem ta đây!"

Lâm Hiên cảm thấy có một lực lượng vô hình trong cơ thể trào ra, bay về phía trung niên mập mạp.

Ngay sau đó, trung niên mập mạp giật mình một cái, sau đó lớn tiếng gào lên.

"Ha ha, Báo ca, lần này thật sự thuận lợi quá, người áo đen này bị bẫy vậy mà phản kháng cũng không có, đồ vật trên người hắn hai anh em chúng ta chia đều, chờ ta lại tìm được con dê béo khác, đến lúc đó lại tìm Báo ca ngươi!"

Vừa nói, trung niên mập mạp vừa giữ chặt hộ vệ đi đầu, không ngừng gọi Báo ca.

Người bốn phía lập tức hiểu ra chuyện như thế nào, sôi trào căm hận nhìn hộ vệ Phường Thiên Hương, vốn dĩ bốn gã hộ vệ còn muốn bắt Lâm Hiên lập tức sợ tới mức lùi về sau liên tục.

Báo ca kia càng sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, hắn ta vung bàn tay lên, tát một cái.

Bang!

Trung niên mập mạp bị tát xoay ba vòng tại chỗ, vốn dĩ mặt đã béo nay càng sưng lợi hại hơn. Một cái tát này hoàn toàn đánh cho trung niên mập mạp tỉnh táo lại.

"Báo, báo ca, sao ngươi lại đánh ta?" Trung niên mập mạp ủy khuất nói.

"Cút, lão tử không quen ngươi! Người đâu, bắt tên mập mạp này lại!" Báo ca hận không thể xá hắn ta ra.

Sự tình nháo thành như vậy, đã sớm kinh động tới chủ nhân của Phường Thiên Hương, chỉ thấy một nữ tử mỹ mạo mặc một chiếc váy dài màu hồng phấn chậm rãi đi tới.

Nàng đầu tiên phái người bắt Báo ca kia lại, sau đó cúi đầu với moi người bốn phía, tuyên bố loại chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa, cuối cùng nàng đi tới bên cạnh Lâm Hiên, nhẹ nhàng nói: "Vị tiên sinh này, lần này thật sự xin lỗi, Phường Thiên Hương tiếp đãi không chu đáo, mong tiên sinh thứ lỗi."

"Để đền bù hiểu lầm lần này, lần này ngài mua đồ, Phường Thiên Hương sẽ giảm cho ngài 30% so với giá bán ra!" Nữ tử phấn hồng nói.

Lâm Hiên đè thấp giọng nói, nói: "Quý phường có thành ý như vậy ta cũng không truy cứu nữa, không biết quý phường có bán linh quả trăm năm không?"

"Tiên sinh, mời đi bên này." Nữ tử phấn hồng cười tươi như hoa, vòng eo lắc lư, đưa Lâm Hiên vào một gian cửa hàng hoa lệ.

"Đây là quả Hỏa Diễm trăm năm, chứa đựng thuộc tính cường đại, vô cùng thích hợp cho võ giả tu luyện thuộc tính hỏa dùng, có giá một ngàn linh thạch. Đây là quả Băng Sương, ẩn chứa băng sương chi lực bá đạo...."

Nữ tử phấn hồng liên tiếp giới thiệu bảy tám loại linh quả, mỗi một loại đều từ trăm năm trở lên, vô cùng trân quý.

"Không biết tiên sinh nhìn trúng loại nào?" Nữ tử phấn hồng cười hỏi.

Ánh mắt Lâm Hiên chớp chớp, tất cả những linh quả này đều khoảng một ngàn linh thạch, giảm giá 30% rồi cũng là khoảng 700 linh thạch, hắn không biết linh tửu của hắn có thể bán được với giá bao nhiêu, có điều nghĩ tới hẳn là sẽ không kém gì so với linh quả này.

"Ta muốn ba cái này." Lâm Hiên vươn ngón tay ra, trầm giọng nói.

Lâm Hiên chỉ vào quả Hỏa Diễm, quả Băng Sương và quả Lôi Điện, cả ba loại linh quả này đều là một ngàn linh thạch, gộp lại tất cả đều là 3000 linh thạch, đây cũng không phải là một con số nhỏ.

"Nơi này của các ngươi có thu mua linh dịch không?" Lâm Hiên đột nhiên hỏi.

"Linh dịch?" Nữ tử phấn hồng sửng sốt, tiếp đó có hơi kinh ngạc nhìn Lâm Hiên, "Không biết tiên sinh muốn bán linh dịch phẩm cấp gì? Mời ngài chờ một chút, ta đi mời giám định sư."

Nữ tử phấn hồng đưa Lâm Hiên tới một gian phòng xa hoa, sau đó xoay thân hình như rắn nước rời đi. Không lâu sau, nàng mang về một lão giả đầu tóc hoa râm.

"Vị này chính là giám định sư của Phường Thiên Hương chúng ta, Nguyên đại sư, Nguyên lão, chính là vị tiên sinh này muốn bán linh dịch." Nữ tử phấn hồng nói.

Nguyên lão đầu tóc bạc, nếp nhắn trên mặt khô khốc giống như vỏ quýt, nhưng đôi mắt lại sáng ngời như sao, thỉnh thoảng còn có ánh sáng hiện ra.

Lâm Hiên cười nhạt, bàn tay mở ra, một cái bình sứ nhỏ màu trắng xuất hiện ở trong tay, hắn đặt bình sứ màu trắng lên bàn. Sau đó thân hình ngửa ra sau, ngồi dựa lưng vào ghế.

Thấy thế Nguyên lão cũng không khách khí, ông ấy cầm lấy bình sứ kia, cẩn thận mở ra. Lập tức có một cỗ thanh hương bay ra, làm cho người ta thanh thần khí sảng.

Ánh mắt Nguyên lão kia sáng lên, vội vàng ngồi xuống kiểm tra cẩn thận, ngay cả nữ tử phấn hồng kia cũng hơi kinh ngạc nhìn Lâm Hiên.

Hôm nay nàng là người chủ sự đứng đầu Phường Thiên Hương, phụ trách toàn bộ khu dược liệu, bình thường cũng thường hay thấy linh dịch, nhưng nghe loại này của Lâm Hiên có thể nâng cao tinh thần, nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

Làm người quản lý của Phường Thiên Hương, nàng đã quyết định muốn tạo quan hệ với Lâm Hiên, tranh thủ biến hắn thành khách quen của Phường Thiên Hương.

Lúc này, Nguyên lão cũng sắp kết thúc. Trong mắt ông ấy có một tia kích động, hiên nhiên phẩm cấp linh dịch này hẳn là ông ấy đoán trước được.

"Là linh dịch nhị phẩm." Giọng nói của Nguyên lão có chút dồn dập, "Hơn nữa còn là linh dịch nhị phẩm thượng đẳng!"

Trong lòng Lâm Hiên vui vẻ, từ vẻ mặt của Nguyên lão hắn cũng có thể đoán được linh dịch này hẳn là rất quý, nhưng linh dịch nhị phẩm này rốt cuộc có giá trị thế nào thì hắn thật đúng là không biết.

Cũng may, lúc này Nguyên lão mở miệng: "Không biết tiên sinh muốn bán thế nào?"

"Phường Thiên Hương các ngươi ra giá bao nhiêu?" Lâm Hiên hỏi ngược lại.

"Bước đầu phán đoán khoảng một ngàn linh thạch, đương nhiên, nếu mang ra bán đấu giá, giá cả sẽ cao hơn."

"Một ngàn linh thạch, bằng với một linh quả!" Trong lòng Lâm Hiên kinh ngạc, hắn biết linh dịch này là dùng gì làm ra, chỉ là một ít linh thảo, cộng lại cũng chỉ khoảng 200 linh thạch, không ngờ rằng sau khi chế thành linh dịch lại đáng giá như vậy.

"Xem ra đại thúc Tửu quỷ rất lợi hại, về sau không cần lo linh thạch rồi!" Lâm Hiên vui mừng suy nghĩ.

"Ta còn có một lọ, hai bình này đổi ba linh quả trăm năm, được không?" Lâm Hiên nhàn nhạt hỏi.

Ba linh quả 3000 linh thạch, sau khi giảm 30% là hai ngàn một trăm linh thạch, giá cả cũng không khác lắm với hai bình linh dịch.

"Còn sao?" Nguyên lão hai người sửng sốt một chút, "Không biết tiên sinh còn không?"

"Hết rồi, loại đồ vật này trình độ trân quý hẳn là ngươi biết, hai bình đã là cực hạn của ta rồi." Lâm Hiên nói, thật ra hắn còn để lại một lọ, hơn nữa hắn còn không ít ở hồ lô tím, đoán chừng còn khoảng ba bình.

Chỉ là nhìn thấy vẻ mặt của Nguyên lão hắn lại không dám lấy ra, thất phu vô tội, hoài bích có tội, đạo lý này hắn vẫn hiểu được.