Nhìn Phó Tống Khâu đang không ngừng âm thầm đắc ý, khóe miệng Tạ Bình Xuyên không nhịn được nhếch lên một tia trào phúng, chậm rãi nói: “ Không có ai mua chuộc ta để ta trong lần tỷ thí này nhận thua với Cửu Thiên Dạ hay cố ý nhường hắn.”
Không ai mua chuộc Tạ Bình Xuyên!
Nói như vậy Cửu Thiên Dạ thật sự có thể đánh ngang tay với một người cấp bậc luyện khí đại viên mãn?
Trong lúc nhất thời, những người đã từng khinh thường, nhục mạ Cửu Thiên Dạ ngày hôm qua trong lòng đều dâng lên cỗ khí lạnh.
Cửu Thiên Dạ liệu có trả thù mình hay không?
Đây đều là suy nghĩ trong lòng những người đã từng khinh thường, nhục mạ Cửu Thiên Dạ.
Đương nhiên, cũng có người không để tâm.
Cửu Thiên Dạ có thể đánh tay đôi với luyện khí đại viên mãn không sai! Nhưng tu vi cao nhất trong bọn họ cũng không chỉ có luyện khí đại viên mãn.
Huống chi Cửu Thiên Dạ thật sự chỉ là kẻ vô dụng Ngũ Linh Căn, có thể kết đan đã là rất tốt rồi, trên con đường tu luyện không thể nào có khả năng vượt xa bọn họ, như vậy có gì phải lo lắng.
Khuôn mặt vốn còn đắc ý của Phó Tống Khâu trong nháy mắt nhất thời trở lên cứng ngắc, trong ánh mắt nhìn Tạ Bình Xuyên là lửa giận bốc lên hừng hực như muốn thiêu chết hắn.
“Tạ Bình Xuyên, vừa rồi chính ngươi đã nói là có người mua chuộc ngươi.”
Tên tiểu tử này thế mà dám chơi trò này với ông ta.
Đối diện với lửa giận của Phó Tống Khâu, Tạ Bình Xuyên ngược lại không biểu hiện ra bất kì sự sợ hãi nào, vẫn dùng ngữ khí bình thản của hắn mà chậm rãi nói:
“Đúng là có người mua chuộc ta, nhưng kẻ đó không nói ta nhận thua với Cửu Thiên Dạ mà là đánh bại hắn để loại hắn ra khỏi vòng tỉ thí.”
“Nếu người kia bảo ngươi đánh bại Cửu Thiên Dạ vậy vì sao ngươi lại nhận thua với hắn?” Phó Tống Khâu sắc mặt đen sì, cho là ông ta đã bắt được sơ hở trong câu nói của Tạ Bình Xuyên.
Phó Tống Khâu cảm thấy Tạ Bình Xuyên “lắc lư trái phải” như vậy rõ ràng là không muốn đắc tội hai bên.
Nào ngờ, Tạ Bình Xuyên lại đưa ra đáp án mà ông ta không muốn nghe nhất: “Đệ tử không nhường Thiên Dạ sư huynh. Tạ Bình Xuyên ta tuy rằng thường ngày cũng không phải người tốt đẹp gì, nhưng từ trước đến nay luôn nói một là một, đánh không thắng Thiên Dạ sư huynh là đánh không thắng Thiên Dạ sư huynh, không có gì mà phải che giấu!”
Tạ Bình Xuyên vẻ mặt bình tĩnh, giống như không hề cảm thấy một luyện khí đại viên mãn lại thua một luyện khí tầng ba còn là ngũ linh căn có gì mất mặt.
Mà một câu Thiên Dạ sư huynh của Tạ Bình Xuyên coi như là thừa nhận thực lực của bản thân không bằng Cửu Thiên Dạ.
Chỉ là Tạ Bình Xuyên nói ra những lời thành thật này, trong lòng những người ở đây không phải ai cũng tin, trong đó người không tin nhất chính là Phó Tống Khâu.
“Nực cười, ngươi đường đường là luyện khí đại viên mãn lại đánh không thắng một kẻ vô dụng chỉ có luyện khí tầng ba! Ta thấy ngươi rõ ràng là bị kẻ khác mua chuộc lại không dám đắc tội nên mới không dám kẻ đứng sau đó nói ra.”
Phó Tống Khâu rõ ràng là tức giận, nếu không cũng không có chuyện ở trước mặt nhiều người như vậy há miệng là một kẻ vô dụng, ngậm miệng cũng là một kẻ vô dụng.
“Phó phong chủ không thể nói lời bất công như vậy, mọi người đừng quên, từ đầu đến cuối Thiên Dạ sư huynh đều không sử dụng phù lục hay bất kì thứ gì phụ trợ đối chiến với ta.” Tạ Bình Xuyên nói: “Thiên Dạ sư huynh thân là đồ đệ thân truyền của Trường Quân chân nhân không thể nào ngay cả phù lục cũng không có!”
Lời này vừa nói ra, những người ở đây mới kịp phản ứng.
Cửu Thiên Dạ đánh với Tạ Bình Xuyên thật sự là không dùng bất cứ thứ gì phụ trợ, tất cả đều dựa vào thực lực bản thân để đối chiến.
Cửu Thiên Dạ thật sự mạnh như vậy sao?
Hắn thật sự là Ngũ linh căn sao?
Nếu Ngũ linh căn mà lợi hại như hắn, ta cũng hy vọng bản thân là một kẻ vô dụng Ngũ linh căn!
Lời này đều là tiếng lòng của mọi người.
Đồ đệ mới nhận của mình có thể đắc ý như vậy, tâm tình của Thẩm Trường Quân tự nhiên cũng rất sung sướиɠ.
Nhưng nàng không hề quên chính sự!