Chương 13: Thế này là muốn thêm đất diễn sao?

Thái độ của Tạ Bình Xuyên như vậy ở trong mắt Phó Tống Khâu thành dầu muối đều không ăn, ở trong lòng càng hận Tạ Bình Xuyên.

“Ngươi nói không nhận được lợi ích gì, vậy vì sao một Luyện Khí Đại Viên Mãn như ngươi ngay cả một Luyện Khí tầng ba cũng đánh không lại?”

Một Luyện Khí Đại Viên Mãn vậy mà ngay cả tên bỏ đi là Cửu Thiên Dạ với Ngũ Linh Căn luyện khí tầng ba lại đánh không lại, ở trong chuyện này nếu nói Thẩm Trường Quân không động tay động chân thì ông ta tuyệt đối không tin.

Nhưng Phó Tống Khâu quả thật đã tính sai rồi.

Luyện khí đại viên mãn Tạ Bình Xuyên đánh với luyện khí tầng ba nhưng người ta là trùng sinh trở về, đối với Tạ Bình Xuyên hiểu rõ từng chân tơ kẽ tóc.

Hơn nữa, trong chuyện này thật sự không hề có “bút tích” của Thẩm Trường Quân!

“Ai quy định luyện khí đại viên mãn thì nhất định sẽ đánh thắng luyện khí tầng ba?” Tạ Bình Xuyên nhíu mày, tên Phó Tống Khâu này rốt cuộc muốn làm cái quỷ gì thế?

Cho dù muốn diễn thêm, chẳng lẽ không thể dùng truyền âm đến cho hắn!

Chỉ cần tiêu tiền đúng chỗ thì hắn không phải không thể phối hợp.

Nhưng Tạ Bình Xuyên lúc này nào có biết Phó Tống Khâu đã coi hắn thành người của Thẩm Trường Quân, làm sao có thể truyền âm cho hắn!

“Tạ Bình Xuyên, ngươi có biết ngươi bao che cho người khác như vậy sẽ có hậu quả gì không?” Phó Tống Khâu vẻ mặt âm trầm nhìn Tạ Bình Xuyên: “Nếu ngươi cố tình bao che cho người phía sau ngươi thì con cháu Tạ gia các ngươi trong vòng trăm năm không được vào Cửu Hoa tông bái thầy học đạo, hơn nữa Tạ gia các ngươi cũng sẽ mất đi sự che chở của Cửu Hoa tông trong vòng trăm năm này.”

Lời này của Phó Tống Khâu nói ra đã tính là uy hϊếp rồi!

Tạ gia ở Bắc Hoang địa lục cũng coi như là gia tộc có tên tuổi.

Nhưng những thứ này phần lớn đều nhờ vào đệ tử của Tạ gia bái thầy học đạo ở Cửu Hoa tông, một trong năm đại tông môn.

Nếu Tạ gia mất đi sự che chở của Cửu Hoa tông trong vòng trăm năm thì những người hoặc những gia tộc từng kết thù với Tạ gia sẽ ra tay với họ trong vòng trăm năm này.

Chờ một trăm năm trôi qua, Tạ gia sớm đã không còn là Tạ gia hiện tại.

Tính toán này của Phó Tống Khâu không thể nói là không thâm hiểm! Cho dù Tạ Bình Xuyên vẫn lựa chọn đối nghịch với ông ta, đến cuối cùng trộm gà không được còn mất thêm nắm gạo.

Bởi vì một khi mọi thứ kết thúc.

Cho dù Tạ Bình Xuyên thiên phú cao thì Tạ gia cũng không thể nào giữ nổi hắn, người mà lúc nào cũng có thể mang đến tai họa cho Tạ gia.

Tạ Bình Xuyên yêu tiền không sai.

Hắn hiện tại chỉ có mười bốn tuổi cũng không sai.

Nhưng dù sao hắn cũng sinh ta trong Tạ gia, lớn lên trong gia tộc lớn như Tạ gia thì làm sao không nhìn ra được tính toán của Phó Tống Khâu.

Tạ Bình Xuyên vẻ mặt ăn năn: “Nghe Phó phong chủ nói một hồi, đệ tử giống như được giác ngộ, tất nhiên là không dám bao che người phía sau.”

Phó Tống Khâu, nếu ông đã tính kế ta trước vậy đừng trách ta là người không nói tình nghĩa hay không giữ chữ tín.

Tạ Bình Xuyên hắn là kẻ yêu tiền, nhưng cũng tuyệt đối không cho phép kẻ khác tính kế hắn!

Thấy Tạ Bình Xuyên cam chịu, trong lòng Phó Tống Khâu cũng lập tức đắc ý!

Tư chất có xuất chúng hơn nữa thì thế nào, cuối cùng không phải vẫn ở trước mặt ông ta ngoan ngoãn sao!

“Nếu đã như thế, vậy ngươi hiện tại đứng trước mọi người nói ra kẻ sau lưng mua chuộc ngươi, ngươi yên tâm, bổn tọa tất nhiên sẽ trả lại cho ngươi một kết quả công bằng. Ta cũng tin tưởng những vị đang ngồi đây cũng sẽ đòi lại công đạo cho ngươi.” Phó Tống Khâu vẻ mặt chính trực, chậm rãi nói.

Thấy vẻ mặt Phó Tống Khâu như đã nắm giữ hết mọi chuyện trong tay, Thẩm Trường Minh có chút lo lắng nhìn về phía muội muội mình.

Mà người này vậy mà lại cho hắn một ánh mắt an tâm, đừng nên nóng vội sau đó khối phục lại dáng vẻ “vân đạm phong khinh”.

Nàng không biết Tạ Bình Xuyên là người thế nào nhưng nàng hiểu rõ Cửu Thiên Dạ!

Bất kể là Cửu Thiên Dạ trong nguyên tác hay Cửu Thiên Dạ trong kiếp trước thì Thẩm Trường Quân đều hiểu.

Nếu Tạ Bình Xuyên thật sự là loại người dễ khuất phục trước cường quyền thì Cửu Thiên Dạ đã không để cho hắn ở lại bên cạnh mình.

Thẩm Trường Quân vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng Thẩm Trường Minh thấp thỏm không yên.