Chương 15: Làm sao có thể

“Tạ Bình Xuyên, ngươi vừa mới nói có người mua chuộc ngươi để ngươi làm cho đệ tử bổn tọa bị loại, người đó là ai?”

Phó Tống Khâu muốn lợi dụng Tạ Bình Xuyên để đối phó với nàng vậy thì nàng cũng có thể lợi dụng lại Tạ Bình Xuyên để đối phó với ông ta.

Tạ Bình Xuyên nghe nàng hỏi vậy thì hơi ngẩn người, một hồi lâu mới do dự nói: “Là Phó phong chủ”.

“Người đó vậy mà lại là Phó phong chủ.”

“Sao lại có chuyện như thế!”

Những người có mặt đều lộ ra vẻ mặt không thể tin nhìn Phó Tống Khâu.

“Đang yên đang lành sao Phó phong chủ lại nhằm vào Cửu Thiên Dạ làm gì?”

“Nói bậy, bổn tọa không thù không oán với ngươi vì sao ngươi lại muốn vu oan cho bổn tọa?” Phó Tống Khâu hiển nhiên không nghĩ đến chuyện Tạ Bình Xuyên đột nhiên ra ông ta, lập tức có phần nóng nảy.

Lời này ông ta nói ra cũng giống như nhắc nhở mọi người.

“Đúng vậy, không thù không hận thì Tạ Bình Xuyên không thể nào có chuyện vu oan hãm hại Phó Tống Khâu?”

“Phó Tống Khâu với Cửu Thiên Dạ cũng không thù không oán, nếu vậy thì sao lại mua chuộc Tạ Bình Xuyên để hãm hại Cửu Thiên Dạ?”

“Cái này đúng là không hợp lẽ thường.”

Rất nhanh, những nghi vấn của bọn họ đã được giải đáp.

Thẩm Trường Quân trào phúng nhìn Phó Tống Khâu: “Đúng vậy, Tạ Bình Xuyên không thù không oán với ông, vậy đương nhiên không thể có chuyện hắn vu oan hãm hại ông.”

“Không thể nào có chuyện vu oan hãm hại!”

“Nói như thế thì tất cả là sự thật!”

“Thẩm Trường Quân, người đừng có mà ở đây nói nhăng nói cuội, cưỡng từ đoạt lý.” Phó Tống Khâu hung ác trừng mắt nhìn Thẩm Trường Quân, nghĩ đến chờ lão tổ nhà mình xuất quan nhất định sẽ khiến cho nàng biết thế nào là lễ độ.

“Ta chỉ muốn nhắc nhở Phó phong chủ một câu, đừng quên chuyện đánh của ngày hôm qua của chúng ta. Đồ đệ của ta đứng vào danh sách một trăm người thì sau đại hội luận võ, đứng trước toàn bộ đệ tử, phải để cho con trai ông quỳ xuống nhận lỗi với đồ đệ ta.”

Ngữ khí của Thẩm Trường Quân bình thản giống như không biết Phó Tống Khâu lúc này đang giận điên người.

Quảng trường vốn yên tĩnh cũng vì chuyện này mà lập tức sôi trào.

Nếu nói trước đó bọn họ không biết lí do vì sao Phó Tống Khâu nhằm vào Cửu Thiên Dạ thì hiện tại không phải rõ rồi sao?

Người của Phó gia dựa vào việc có người là tu sĩ Nguyên Anh nên bình thường đều ỷ thế hϊếp người, hoành hành ngang ngược.

Phó Tống Khâu đánh cược với Trường Quân chân nhân như vậy, hết lần này đến lần khác Cửu Thiên Dạ đều đứng vào danh sách 100 người. Phó gia lòng dạ hẹp hòi, không đối phó được với Trường Quân chân nhân nên chuyển hướng sang “quả hồng mềm” là Cửu Thiên Dạ.

Nhưng không ai nghĩ đến, Cửu Thiên Dạ thoạt nhìn thì đúng là quả hồng mềm nhưng thực chất là trong bông giấu kim.

Lúc này, người khác cũng không khỏi nhớ đến việc ngày hôm qua Cửu Thiên Dạ đấu với Triệu Khuê.

Liệu rằng Triệu Khuê có phải người Phó gia sắp xếp để loại Cửu Thiên Dạ ra hay không?

Chẳng qua cuối cùng Triệu Khuê lại thất bại.

Không thể không nói, ánh mắt quần chúng lúc này sáng lên như tuyết, ngược lại vẻ mặt Phó Tống Khâu lại âm trầm như vắt ra nước.

Chuyện trước khi mọi chuyện bại lộ ông ta còn có thể nghĩ biện pháp che giấu nhưng hiện tại muốn chối bỏ thì thực sự là không có cách nào.

Mà tất cả chuyện này đề do sư đồ Thẩm Trường Quân gây ra, còn có tên khốn Tạ Bình Xuyên kia nữa!

Trong lòng Phó Tống Khâu hung ác nghĩ, đợi lão tổ xuất quan đến lúc đó ông ta sẽ cho đám người này biết thế nào là lễ độ.

Thẩm Trường Quân nhìn Phó Tống Khâu, trong ánh mắt lộ ra vẻ giễu cợt: “Phó phong chủ, mọi việc đã được giải quyết rõ ràng, không bằng bây giờ ông để Phó Tân Bác thực hiện lời hứa trong việc đánh cược ngày hôm qua đi.”

Muốn âm thầm ra tay với đồ đệ của nàng, muốn kéo dài mọi việc đợi đến khi Phó Hằng xuất quan, không có cửa đâu.

Trong nháy mắt, bầu không khí trở nên yên tĩnh đến kỳ lạ.

Phó Tống Khâu tức đến mức cả người sắp bốc hỏa.

Con tiện nhân này! Nàng thật sự dám nói như thế.

“Cha, cha thật sự muốn con quỳ xuống xin lỗi tên vô dụng kia thật sao?” Phó Tân bác cả mặt đỏ bừng không cam lòng nhìn phụ thân mình.

“Đã nói ra rồi, mọi chuyện cũng là vì ngươi, ngươi không xin lỗi chăng lẽ muốn ta đi xin lỗi sao?” Thằng nghịch tử này chẳng lẽ cho rằng ông ta hiện tại thoải mái chắc.