Chương 47

48.

Đoạn Thánh Mẫu hét lên:

“A-tu-la chúng mày sao không về cõi A-tu-la đi, lên cõi người làm loạn hả? chưa nghe danh Cô Tư họ Thiều hay sao?”

Phương có nghe mẹ hồi còn sống thường hay kể rằng ông ngoại là thứ ba, còn một người em gái đã mất sớm, tên là Thiều thị Nga, con thứ tư trong nhà, nên mẹ Phương hay gọi là Cô Tư, nếu Cô còn sống thì Phương phải gọi là Bà Tư, người em này thiêng lắm, thường nhập về báo mộng cho con của anh cả ông ngoại, tên là Thiều trọng Khang, Phương gọi bằng bác họ. Người bác này có căn đồng số lính lại được Cô Tư thương nên mở Phủ hầu đồng, làm ăn xưa nay rất vượng, cả họ đều kính nể. Do bác Khang đã mở Phủ nên không thờ họ nữa, bác hai lại là bác gái nên việc thờ họ do ông ngoại Phương lo, ông mất đi là cậu Phương lo, do đó mới có bài vị Cô Tư trên bàn thờ họ ở nhà cậu Phương. Có lẽ bà Cô kia chính là Cô Tư rồi…



Cô Tư hét lên rồi phẩy quạt một cái, một luồng gió lạnh thổi thẳng vào mặt Quỷ, tay Quỷ cầm chiếc hồ lô mở nút ra, tức thì nuốt cơn gió đó vào hồ lô, xong thì cười đắc chí, đậy nắp lại rồi nhảy lùi về sau sát chỗ Kinh Tâm.

Nhưng chân vừa chạm đất thì chiếc hồ lô trên tay vỡ tan, gió đó thoát ra biến thành sợi dây gió mà trói ngay lấy cánh tay cầm hồ lô, Cô Tư cầm đầu dây bên kia giật mạnh một cái, cánh tay cầm hồ lô đứt lìa rụng xuống.

Quỷ A-tu-la rống lên thảm thiết.

Nói đoạn nó lại nhảy vυ"t lên không, sát đến cả chỗ mái nhà rồi tay cầm búa giáng một nhát búa vào mái nhà, một viên ngói vỡ vụn ra rơi thẳng xuống quan tài.

Cô Tư thấy thế liền phảy quạt cái nữa, gió lại nổi lên biến thành chiếc lưới gió hứng lấy miếng ngói vỡ, rồi hất sang bên cạnh quan, bảo vệ cho thi hài cháu gái.

Bấy giờ Quỷ đưa tay lên miệng niệm chú, từ lỗ thủng nơi mái ngói bỗng có một con quạ đen từ bên ngoài lao thẳng vào nhà, ngay lúc ấy Kinh Tâm cũng giơ tay niệm chú, con mèo đen to lớn khi nãy bỗng từ ngoài cửa chạy xộc vào, định nhảy qua quan tài.

Phương hốt hoảng vùng dậy lấy tay gạt lấy con mèo, nó nhảy thẳng lên mặt Phương cào một nhát ngang má, máu chảy thành dòng trên má Phương, rồi nó đè thẳng bài vị để trên bàn thờ Tổ mà nhảy lên, bà Cô rút một que hương trong lư hương bằng đồng trên bàn thờ Tổ ném về phía mèo, nó nhảy dựng lên rồi chạy biến ra cửa chạy thẳng.

Ngay lúc đó Kinh Tâm rút ra một mũi tên, lắp vào cây cung thanh tẩy trên tay, nhắm thẳng hướng bài vị có ghi chữ “Cô Tư- thiều thị Nga” trên bàn thờ Tổ mà bắn một mũi.

Cô Tư hốt hoảng hét lên một tiếng, vung vạt áo lên mà đỡ mũi tên nhưng tên đó xé gió bay đi, tới đâu sáng rực rỡ tới đó, xuyên qua áo cô găm thẳng vào bài vị, ngay khi tên đó chạm vào bài vị thì con quạ nãy bay vào nhà cũng sà xuống ngay bài vị mà đạp một cái, bài vị rơi từ trên bàn thờ Tổ xuống đất vỡ tan, rồi quạ nhắm hướng cửa chính mà bay thẳng ra khỏi nhà.

Cô Tư kêu lên tức tối, thân ảnh mờ dần đi, âm lực cũng đã yếu hẳn, nhưng vẫn còn thừa sức gϊếŧ A-tu-la. Cô tức giận định lao về phía A-tu-la thì Kinh Tâm đã lắp thêm một mũi tên nữa lên cung.

A-tu-la lúc này đã cụt mất hai tay, chỉ còn bốn tay, cũng nhảy chồm từ trên xà nhà xuống mà vung tay kiếm chém một nhát vào Cô, Cô Tư phất quạt một cái thật mạnh, luồng gió biến thành một lưỡi gió liếʍ qua A-tu-la, nó hoảng sợ giơ tay kiếm lên đỡ thì kiếm chạm vào lưỡi gió gãy đôi, cánh tay cầm rìu bị lưỡi gió liếʍ trúng đứt lìa rơi xuống, cô rút từ thắt lưng ra thanh roi quất một cái, đứt luôn cả hai tay cầm Hồ lô và Dạ minh châu củA-tu-la, A-tu-la gầm lên đau đớn rồi búa mà giáng vào cô.

Tay cô vừa bắt được búa A-tu-la thì nghe tiếng dây cung vυ"t một cái.

Kinh Tâm đã bắn tên ra, Cô Tư không kịp đỡ bị mũi tên thanh tẩy găm vào thân mình, ngã vật từ trên bàn thờ Tổ xuống đất, A-tu-la được đà vung búa lên đè thẳng đầu cô đập một nhát.

Cô Tư hét một tiếng căm tức rồi liền tan đi mất.

Thật là,

Thánh Mẫu nơi thờ tự

Pháp khí ẩn trong lư

Ma Quỷ vào quấy phá

Đánh cho nó mềm nhừ.

Phương không nhìn thấy Kinh Tâm và cung tên thanh tẩy nhưng lại thấy Quỷ A-tu-la bay ra xa, chỉ còn có một tay thì đoán được Kinh Tâm đang đứng ở đó, đoạn lại thấy nó quỳ xuống.

Phương gắng sức niệm mật tông tâm chú Đại thế chí Bồ tát dạy cho để gọi cho ra A-la-hán lên định bụng gϊếŧ ngay Kinh Tâm nhưng cố gắng cỡ nào cũng chẳng thấy cảm ứng gì, chỉ thấy nơi ngực hơi nóng một chút rồi lại thôi, cuối cùng đành bất lực từ bỏ, nghiến răng căm tức, tiếc nuối hùi hụi mình nỡ phạm giới mà lỡ đánh mất pháp môn, đoạn chẳng biết làm sao, chỉ biết chạy lại mà ôm lấy bài vị Cô Tư giấu vào lòng, rồi lại quỳ bên quan tài mẹ.

Quỷ A-tu-la lúc này bay xuống trước mặt Kinh Tâm mà quỳ phục xuống, chỉ còn duy nhất một cánh tay đang cầm cây búa A-tu-la.

Kinh Tâm nghiêm sắc mặt, trỏ tay vào A-tu-la mà dạy nó về việc thờ Tổ họ như sau:

“Chỉ vì thứ cục súc mày mà chút nữa mang họa, các bà Cô ông Cậu được phong chức Phụ Mẫu trong nhân gian, uy lực ngang hàng Thánh*, giữ gìn cho con cháu dòng họ được yên, ra ngoài thì họ cũng không còn mạnh nên các vị này không thường ra ngoài mà chỉ ở nơi thờ tự trong nhà mà phù cho con cháu họ, nơi thờ họ linh thiêng đời đời, khí lực có khi đến cả chín đời trong họ đó tụ lại, cứ vậy mà chồng lên nhau, tạo thành kết giới cực dày… có nhiều dòng họ có kết giới mạnh, trong Tổ có nhiều cậu nhiều cô nên tủ thờ nhỏ không chứa được phải xây cả đình riêng nhà riêng mà thờ, đến cả Thần làng thổ địa, Thần sông Thần núi, ma Quỷ tứ tán các nơi cũng chỉ giương oai nơi có thủy thổ của chúng nó, chứ nào dám xông thẳng vào Tổ họ của nhà ai mà phá? Lâu nay sông không phạm sông giếng chẳng phạm giếng, nếu dám động mả* động vị* họ thì cỡ Quỷ Thần như mày sao đánh lại được Thánh Mẫu? nếu không có tao thì mày đã tan nát hồn phách rồi.”

(*hàng Thánh: cao hơn hàng Thần; *mả: mồ mả; *vị: bài vị.)

Quỷ nghe quát, sợ hãi cúi mặt, cứ lạy thế không dám nói gì.

Kinh Tâm lúc này nhìn lại ống tên đeo sau người, thấy còn năm mũi tên, liền rút ra cả mà cắm hết vào năm chỗ cánh tay đã rơi ra củA-tu-la, tức thì năm mũi tên đó biến thành năm cánh tay gắn liền vào thân, liền lại không tì vết gì như thể chưa từng lìa đứt, chỉ khác là các bảo khí kia chẳng còn, cả năm cánh tay đều chỉ cầm kiếm.



Bỗng dưng có tiếng cửa buồng mở ra kèn kẹt, Phương hốt hoảng quay sang thì nhìn thấy cậu Thức và mợ Thức đều bước từ trong phòng riêng ra, cậu Thức thì khuôn mặt mệt mỏi mắt nhìn quanh, mợ thì vẫn còn đang lim dim do mới chợp mắt được có một lát, bên ngoài trời đã bốn rưỡi sáng.

Cậu phát hiện ra bài vị vỡ trên tay Phương đầu tiên, rồi thấy mặt Phương có vết máu chảy dài, lại nhìn thấy bên cạnh quan tài có miếng ngói vỡ, nhìn vội lên trần nhà thấy có một lỗ nhưng cách nơi miếng ngói cũng xa, thì thấy vừa lạ vừa sợ, lao đến ôm lấy Phương mà hỏi vội:

“Có chuyện gì thế cháu ơi?”

Mợ Thức thấy chồng thái độ lạ thế cũng tỉnh cả ngủ, chạy lại gấp xem sao.

Bỗng lúc này…

Bóng A-tu-la đã bay ngang người mợ.

Nó trườn quanh người mợ, rồi nhảy chồm lên vai mợ, một cánh tay đưa thanh kiếm đặt ngang qua cổ mợ rồi ré lên cười nói:

“Sao hả? Mày muốn ai tiếp theo? Nó nhé?”

Phương điếng người rụng rời, đôi mắt mở tròn run sợ, bất giác đôi tay run lên bần bật, đánh rơi cả miếng bài vị mà nắm chặt lấy tay cậu Thức.

A-tu-la lại nhảy chồm lên người cậu Thức, rồi dí lưỡi kiếm vào cổ cậu Thức, đoạn nó lè cái lưỡi phải dài đến ba mươi phân ra liếʍ quanh má cậu mà nói:

“Hay là nó nhé? Có cùng huyết* với mày nhỉ?”

(*cùng huyết: cùng huyết thống máu mủ.)

Phương sợ hãi hét lên quát cậu Thức:

“Đã dặn không có việc gì đừng ra, cậu ra đây làm gì?”

Cậu Phương nhìn mặt cháu thấy trắng bệch, mặt cắt chẳng còn hột máu, đôi mắt trợn trừng trừng, lại nghe cháu nói vậy thì sợ tái mặt, cho là cháu đau thương mẹ quá Thần hồn nát Thần tính mất rồi. Nhưng mợ Thức nghe Phương nói hỗn, lại có sẵn ác cảm trong người liền quát Phương im, rồi đoạn cầm lấy bài vị xem, dưới ánh đèn leo lét thì ghép các mảnh bài vị lại thấy ghi “Cô Tư- Thiều thị Nga” thì kinh hãi tái cả mặt, đưa vội cho chồng xem, rồi hai tay nắm chặt lấy vai Phương mà lắc liên hồi:

“Trời ơi tỉnh lại đi, cái thằng mất dạy này…mày điên rồi hả cháu? Mày làm trò gì thế này? Sao mày dám nghịch vỡ bài vị bà Cô… thôi mày chết chắc rồi con ơi…Thằng ranh kia hỗn thế à? Bảo mày trông quan mày làm trò gì mà làm vỡ cả bài vị Thánh Mẫu thế này? Rồi Cô về quở cho, họ này mang họa là do mày hết…”

Mợ thấy tấm bài vị vỡ thì bủn rủn hết cả người, không được bình tĩnh như chồng, la làng cả lên, cả mấy mà mấy người họ hàng đang ngủ trong nhà vội vàng kéo nhau ra xem cả.

Lúc này Trời đã tang tảng sáng, Kinh Tâm thấy thế giật mạnh sợi xích, Quỷ A-tu-la thấy vậy tan đi.

Kinh Tâm bay đến ghé tai Phương mà nói nhỏ:

“Chuẩn bị làm trùng tang* đi.”

(*trùng tang: trong nhà có một người mất vào giờ xấu, sau đó khoảng thời gian rất ngắn thì có nhiều người khác trong họ trong nhà cùng chết, thường là người cùng huyết thống anh em họ hàng, dâu rể không việc gì.)

Đoạn nó cũng tan đi theo A-tu-la…



Trong họ Thiều có ông bác họ của Phương, tên là Thiều trọng Khang, người ta hay gọi là thầy Khang, là anh họ của cậu Thức và mẹ Phương, bố thầy Khang với ông ngoại Phương là hai anh em ruột, từ nhỏ đã sống lạ, lớn lên thì ăn chay, mộng lạ, mà nói ai cái gì thì nói rất đúng, phán là trúng, những ngày giỗ họ hoặc mời thầy về lên đồng thì các cô hoặc ông bà thường nhập vào người bác này, về sau một đêm mộng thấy người con gái rất đẹp, rất lạ về ghé tai nói nhỏ tên là Cô Tư, lại nói thầy Khang có căn đồng số lính rất nặng, không thể tiễn căn được, theo hầu cô thì cả đời ăn sung mặc sướиɠ, không hầu cô thì cô cho đời này sống khổ sống nhục không bằng con chó. Từ đó thầy Khang này ra mở Phủ hầu đồng, thờ phụng làm việc cho Cô Tư, nói việc rất đúng, xem giúp cho nhiều người, được lộc rất nhiều nhưng chẳng dám ăn tiêu, chỉ lấy lộc đó đủ nuôi vợ con, ăn uống rất đạm bạc, còn lại bao nhiêu mang đi lên chùa hoặc mang làm từ thiện hết.

Hôm đó thầy Khang đang ngủ một mình trên sập gỗ ngay giữa điện Phủ Cô Tư, thì bỗng có cơn gió lạnh thổi qua, hương nhang đèn nến trên bàn thờ ở Phủ tắt cả, bài vị Cô Tư trên bàn thờ Phủ rơi xuống đất bị vỡ ra, thầy này ho ra máu, rồi mê sảng, người nhà cấp cứu hồi lâu mới tỉnh nhưng vẫn lơ mơ, miệng cứ lẩm bẩm nói bị ai đánh vỡ đầu, rồi cứ lầm bầm mà chửi: “Thằng Phương, thằng trời đánh…rước ma Quỷ về nhà giày tông xéo Tổ…”.

Thế rồi sau đêm bị gió lạnh đó nhập cảm hàn, mấy đêm sau thì biến chứng á khẩu không nói năng được gì, lúc nào cũng ôm đầu đau đớn, hơn một tuần sau thì chết…

Từ đó về sau Phủ Cô Tư chẳng còn linh thiêng, họ Thiều cũng lụi dần, con cháu trong họ làm ăn thường phần nhiều là thất bát, nay ốm mai đau, đi làm xa thì lâu lâu lại có người bị tai nạn, rồi cứ ít lâu lại có người đau bệnh, chết yểu…