Chương 46

47.

Đã một năm trôi qua kể từ ngày Phương lên chùa sống…

Đêm qua Phương nhận được điện thoại báo rằng mẹ đã qua đời…

Phương đang ngồi trên xe ô tô của nhà Vy để về quê ngoại…Nửa đêm cậu Phương gọi điện nói mẹ đã qua đời, bị tai nạn giao thông khi đang đạp xe ở nhà bạn về nhà cậu Thức, bị ô tô cán qua…

Giờ ấy bắt xe cũng khó, Thầy Đại Trí gọi điện báo ngay cho mẹ Vy để cô đánh ô tô qua chở Phương về quê, mẹ Vy đang ngủ nghe điện của thầy cũng vội vàng dậy lục tục chuẩn bị sơ qua, rồi chạy sang phòng Vy báo cho Vy biết việc dặn ở nhà trông nhà, nhưng Vy nào có chịu nghe, đòi đi theo bằng được.



Mẹ Vy lái xe, Vy và Phương ngồi sau.

Phương chẳng nói năng gì, chỉ im lặng ngắm nhìn con đường qua khủng cửa sổ…

Đã một giờ sáng rồi, nhưng ngoài đường cũng chẳng phải quá tối… đêm nay trời có sao, và lại có rất nhiều đèn đường.

Phương thò hẳn đầu ra ngoài xe ô tô để hóng gió, gió thổi tạt đến làm rối cả đầu.

Lạnh lẽo quá…

Rồi lại rụt đầu vào, rồi bật cười lớn thành tiếng, tiếng cười man dại vô thức đến mức người nghe cũng phải hoảng sợ, mẹ Vy đang lái xe mà cũng giật mình, rồi khéo léo mà nhìn qua kính chiếu hậu.

Vy thấy thế vội nắm lấy tay, lo lắng hỏi:

“Anh không sao chứ?”

Phương lặng thinh không đáp…Đây là gì?

Là trên cả đau thương sao? Là tận cùng của nỗi đau sao? Là đau tới mức không còn cảm nhận được đau đớn sao?

Tại sao chỉ thấy trống rỗng vô định…một giọt nước mắt cũng không rơi…

Phương xiết chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Vy, Vy đau tới mức chảy cả nước mắt, như thể các ngón tay gãy hết ra, nhưng nghiến răng cố chịu không nói tiếng nào. Rồi Phương gục đầu vào thành ô tô, đôi mắt vô hồn thẫn thờ nhìn về nơi xa vắng, ngước lên bầu trời cao, cậu tự hỏi rằng những vì sao xa xôi kia, đâu là mẹ?



Về đến nhà, người nhà ngoại đã liệm xác cho mẹ Phương xong cả, bà nằm trong hòm gỗ đặt ở giữa nhà, nơi thường ngày đặt bộ bàn ghế uống trà tiếp khách, nay đã bỏ ra sân, hòm mở nắp, đặt dọc theo chiều nhà từ trong ra, ngay chính giữa nhà là bàn thờ gia tiên ông bà ông vải…

Thấy Phương về, người nhà lao lại ôm trầm lấy, rồi dạt hết sang cho Phương lại, cậu Thức, là cậu ruột của Phương đi kè kè sau sẵn sàng sợ cháu nhỏ không chịu được sốc. Phương đi lại quan, mẹ mặc bộ đồ đỏ, Phủ mặt bằn vải trắng. Phương mở vải quàn trắng ra mà nhìn thấy mặt mẹ, lúc đó bao nhiêu tâm tư mới ùa ra, xúc động đến nghẹn ngào, Phương khóc như mưa, gào khóc vang vọng cả nhà, ai khuyên cũng không nghe, anh Thức nạt mãi mới im, dặn rằng sáng mai phát tang rồi khóc gì thì khóc.

Họ hàng người nhà nhìn cậu vật vã bên xác mẹ, ai ai cũng chạnh lòng, các cô các bà không kìm được cũng lén khóc theo, lấy khăn mùi soa mà chấm mi mắt.

Thật là,

Mất mẹ ai chẳng đớn đau

Con thương con khóc, con hầu cạnh thây

Vải lạnh Phủ lấy thân gầy

Người ngay sao nỡ chịu đày chết oan.

Bà ngoại Phương thì từ lúc nghe tin con gái mất thì ngất luôn, các con đã đưa bà lên viện cấp cứu trong hồi đêm rồi, người trong nhà chia nhau ra vừa ở viện theo dõi bà vừa ở nhà lo việc cho mẹ Phương. Vì nay Phương còn nhỏ, thì việc của mẹ lại do cậu Thức liệu cả.

Mẹ Vy xin về mà Vy cứ cãi bướng nhất định đòi ở lại, mẹ phải chửi cho hồi lâu, rồi Phương khuyên nhủ mãi thì sau mới theo mẹ lên xe đi về, trước lúc đi còn cứ dặn dò Phương mãi là sáng mai khi nào phát tang sẽ lại đến.

Nhưng Phương chẳng quan tâm, chỉ gật đầu bảo bạn gái về đi…

Nước mắt Phương đã cạn, chỉ cứ nhìn vào mẹ mà chẳng nói năng gì…

Đến gần sáng ai nấy cũng đã về nghỉ vì cả đêm nhốn nháo, nhà mới tạm yên. Trong phòng khách chính, nơi đã tạm dẹp bàn ghế để làm gian phòng liệm cho mẹ Phương, bây giờ chỉ còn Phương và cậu Thức, cậu đã chạy xe máy chín mươi cây số ngay trong đêm để về nhà lo cho chị, vì Phương còn nhỏ chưa lo được việc.

Phương nhìn cậu Thức, trông cậu Thức hốc hác lắm, người gầy mà đen nhẻm, đôi mắt trũng sâu do thiếu ngủ nhiều ngày, hai gò má hóp lại, giờ đây mắt lại cũng đang sưng lên, cậu Thức cứ nhìn chăm chăm vào xác mẹ mãi, rồi nắm lấy tay Phương nói:

“Cậu bất tài chẳng ở nhà lo được cho bà, để mẹ cháu phải đi về đây nên mới có việc thế này…”

Phương chẳng nói gì.

Cũng lâu lắm rồi Phương chưa gặp cậu, gia đình quá nghèo, các con cậu đều còn nhỏ, vợ cậu là mợ Hoài lại quanh năm ốm đau, không đi làm được, chăm các con đã vất vả, lại phải chăm cả mẹ chồng già yếu, nên cũng khổ lắm rồi, vậy nên mợ mới ghét bên nhà Phương ra mặt, âu cũng chỉ là vì do cảnh nghèo mà sinh ra tật đó… cậu Thức buộc phải nhận đi theo công trình ở xa, có thêm chút thu nhập, thì mới cáng đáng nổi gia đình, thương em, thương mẹ nên mẹ Phương mới về mà chăm sóc, nào ngờ mới chỉ hơn một năm mà đã mất.

Phương ngồi bên quan quách, chẳng nói năng gì, chợt đưa bàn tay lên vẫy ra hiệu cậu Thức tiến lại.

Cậu Thức ngạc nhiên lắm, bình thường thằng này rất hiền chẳng bao giờ hỗn, sao nay lại làm hành động lạ thế? Hay nó đau đớn quá, hóa bệnh rồi chăng?

Nhưng cậu Thức vẫn bò lại gần thằng cháu đang ngồi ở đầu hòm.

Chợt Phương làm hành động rất lạ, đầu hơi ngước lên, đôi mắt long lên sắc đỏ, Phương bỗng đặt tay lên vai cậu Thức vỗ nhẹ rồi nói trống trơn:

“Thôi cho về nghỉ đi.”

Cậu Thức thấy lạ lắm, đang định lên tiếng hỏi xem sao tự nhiên nói năng thế thì Phương nói tiếp:

“Không có việc gì thì đừng ra.”

Cậu Thức lấy làm lạ, nhưng nhìn mặt Phương thấy trang nghiêm rõ rệt, đôi mắt lại như sáng quắc lên, nên nhất thời át đi, không còn muốn phiền, liền đứng dậy lẳng lặng vào nhà trong đi nghỉ.



Cậu Thức đi rồi trong phòng liệm chỉ còn mình Phương và xác mẹ, lúc này chợt có tiếng động ở cửa, rồi có làn gió lạnh ở đâu lùa vào trong nhà.

Phương nhìn ra cửa thì thấy tiếng động phát ra nơi cánh cửa do có con mèo đang cọ thân vào cánh cửa gỗ, cất tiếng “meo meo”, đẩy cửa gỗ kẽo cà kẽo kẹt những thanh âm rùng mình, con mèo đó phải to như con chó nhỏ vậy, lông nó đen tuyền, đôi mắt lại sáng quắc lên, trông rất ghê. Phương trừng mắt nhìn, con mèo chạy biến đi ngay.

Rồi Phương đưa tay lên miệng, lẩm nhẩm đọc mật chú giải phép Bức ý. Đọc xong thì cất tiếng gọi:

“Tao biết mày có đây…nếu đang bắt hồn mẹ tao thì thả ngay ra cho mẹ tao về Phủ…rồi tao sẽ lo việc của mày.”

Giọng nói lạnh lùng của Quỷ vang lên:

“Tao gϊếŧ mẹ mày nhưng không bắt được hồn mẹ mày. Mẹ mày bị Tột Khốc dẫn về Phủ lâu rồi.”

Phương nghiến chặt răng căm tức. Quỷ liền lớn giọng mà rằng:

“Mày đã sợ phép tao chưa?”

Nói đoạn Quỷ niệm chú, thấy có một đám khói bay lên, khói đó tụ lại thành hình ngay trước mặt Phương, nguyên là một con Quỷ mặt đỏ có sáu cánh tay, tay nào cũng lăm lăm binh khí rất sợ, Quỷ đó nói giọng vang như sấm rền:

“A-tu-la đến đây! hôm nay tao đứng trước gia tiên nhà mày mà phát nguyện…”

Nói đoạn Quỷ nhảy phóc lên quan tài đứng trên xác mẹ Phương, tay cầm kiếm chỉ thẳng vào giữa tủ thờ gia tiên đặt trên đầu quan tài mà hét vang trời dậy đất:

“…tao được thả ra thì tao gϊếŧ hết tông tộc nhà mày!!!”

Nói đoạn hét ầm lên như sấm, tay mua tít các binh khí định lao vào Phương mà đánh nhưng Kinh Tâm dật sợi xích vàng trói cổ, quát lớn lên:

“Im ngay.”

Bấy giờ nó mới thôi, thật là dù biết A-tu-la là giống thích tranh đấu tàn sát, sinh từ lửa sân* nhưng đúng là quá kinh khủng gần như không có suy nghĩ gì, chỉ hở ra là muốn đánh gϊếŧ…

(*lửa sân: giống A-tu-la sống ở cõi A-tu-la trong Lục đạo, được tạo nên từ ngọn lửa sân hận rất mạnh nên lúc nào nó cũng nóng nảy, bực bội. Trong giống người, mỗi người cũng đều có ngọn lửa sân hận như thế nhưng vì có ý thức giới và các thức khác kiềm chế nên con người khống chế được, A-tu-la không có các ý thức giới đó nên sân hận nóng nảy lúc nào cũng phát ra, rất thích tranh đấu.)

Các Bát bộ khác khi hiện ra là chúng nó nhận cảm ứng Ý thức giới của Kinh Tâm mà nhất nhất thi hành, chỉ riêng khi A-tu-la hiện ra là Kinh Tâm phải cùng ra để khống chế…

Thật là,

Sống ở cõi Phi thiên

Trong Lục đạo Thánh hiền

Mãnh tướng trong Bát bộ

Thích chém gϊếŧ triền miên.

Phương biết rõ điều này, không thấy được Kinh Tâm nên trỏ mặt A-tu-la mà quát lớn:

“À sao mày chẳng dám đánh tao? Tao ở cõi người đâu sợ gì cõi Quỷ chúng mày?”

Kinh Tâm bấy giờ mới giải phép Bức thanh* để trò chuyện với Phương, đoạn mới cười mà nói:

“Thôi đừng có dụ tao làm gì, tao biết thân mày có pháp bảo, đâu cần chống lại pháp bảo mà đánh với mày cho phí đi Thần binh, sớm muộn gì tao cũng có cách trừ đi thôi, mày như xương khô trong mả tao bắt lúc nào chẳng được, đâu có phải vội vàng gì.”

(*Bức thanh: Hành giả luyện được phép này thì ngăn cho kẻ khác không nghe được tiếng của mình nói.)

Phương như mở cờ trong bụng…

Hóa ra nó chẳng biết việc các chấm pháp bảo nay chỉ còn một, nó còn đến ba cánh tay, gọi được ba con trong Bát bộ, nếu biết lẽ nào lại tha cho ta? Việc có năm chấm ấy Phương chỉ nói với Hạ và thầy Đại Trí.

Chợt nhớ lại Hạ dặn dò phải đề phòng sư Nhất Nguyên, Phương bỗng thấy chột dạ lo lắng, thôi hỏng rồi! Chẳng biết thầy ta có vô tình để lộ việc huyền cho Nhất Nguyên không? Nếu lỡ có việc xấu như Hạ nói, sư huynh làm việc cho nó, nó biết được thì mạng ta diệt mất.

Lại nói tới A-tu-la, nghe Phương thách thức thì lúc này máu nóng xung thiên, nhưng lai sợ Kinh Tâm quở trách chẳng dám đánh Phương, liền nhảy tót lên xà ngang ngồi rồi trỏ tay vào nơi thờ Tổ họ ngoại nhà Phương, nằm cả ở nhà cậu Thức vì người cậu là con trai duy nhất nên đảm nhiệm việc thờ họ, xong lại trỏ vào quan tài mà mắng:

“Gϊếŧ mày không được thì tao gϊếŧ cả ba họ nhà mày, tao băm xác mẹ mày ra…”

Quỷ vừa mắng dứt lời thì bỗng gió lạnh từ đâu nổi tới ào ào, rồi chợt gian điện thờ lóe sáng lên một thứ ánh sáng xanh mờ mờ, từ bàn thờ Tổ hiện ra một bóng người nữ rất đẹp, mặc khăn xếp áo the của người xưa, răng đen môi thắm, đầu cuốn khăn vuông, chân đi hài cỏ, thắt đai khảm ngọc, trông thanh nhã muôn phần.

Thật là,

Đẹp lạ thay Ban Mẫu

Tọa án trên thờ cao

Phúc lộc vì con cháu

Ma Quỷ chẳng dám vào.

Người nữ đó đứng trên bàn thờ mà trỏ thẳng vào Quỷ đang bám trên xà ngang quát lớn:

“À chúng mày ma Quỷ nơi nào? Dám đến đây mà làm loạn họ tao? Con cháu tao chết rồi chúng mày còn dám đến phá, lại còn dám dọa tộc tao à? Có muốn tìm đến cái chết thì để cô cho chúng mày vừa lòng.”

Thì ra là bà Cô* của họ Thiều- họ của mẹ Phương.

(*bà Cô: họ nào cũng có một người âm rất linh thiêng, được gọi bằng số thứ tự như Cô ba, Cô Tư, Cậu hai…gọi chung là bà Cô hoặc ông Cậu, người này huyền thuật cao minh, chết đi Quỷ tốt không bắt được nổi, được con cháu mở Phủ mà hầu, rồi lấy lộc trên ban cho con cháu ấy, lại ban cho một số huyền thuật, mách cho một số việc cơ mật mà giúp đạo giúp đời.)

Quỷ chẳng kinh sợ gì, nhảy xổ xuống quan tài mẹ Phương. Phương thấy thế cả sợ liền ôm lấy quan mà che chở cho xác mẹ bên trong. Kinh Tâm thấy vậy giật mạnh dây xích, Quỷ biết ý nên nhảy chồm ban thờ, búa phang thẳng vào bà Cô. Bà Cô khẽ mỉm cười, rút trong áo ra chiếc quạt giấy…

Thật là,

Đời thầy pháp, người thân đều mang họa

Động Tổ tông, Thánh Mẫu trừ yêu ma.