Chương 40

Nghi lễ tế thần

Chương 40



Nơi hầm mộ tối thui không có chút ánh sáng nào lọt vào,mà dù cho ánh sáng có thể lọt vào thì giờ cũng đang là ban đêm.

Hạ dò dẫm từng bước chân, bước được vài bước thì có cảm nhận được các bậc thang đi xuống, tự nhiên thấy gai ốc nổi khắp cả mình mẩy, liền đưa tay dò lấy thành cầu thang mà bám lấy đi xuống nhưng không có thành, chỉ có bờ tường của hầm mộ lạnh lẽo.

Lúc này hạ mới bật lửa lên, trong ánh sáng lờ mờ, hạ đưa mắt đảo quanh, kịp định hình được phương hướng, rồi lại phải tắt lửa đi vì lửa từ bật lửa nếu bật lâu sẽ bị nóng tay.

Hạ bước sâu xuống thêm vài bước thì lạ khì thây, cảnh vật nhìn thấy đều nổi thành màu trắng sáng như ban ngày giữa nền đen.

ấy là do hạ đã chứng được thiên nhãn thông, nên có thể nhìn được cảnh vật chốn u linh dù cho đêm tối.

hạ mạnh dạn bước tới hết cầu thang thì thấy một căn phòng trống. phòng đó như sau: rộng chỉ cỡ chừng hai mươi mét vuông, cao tầm ba mét, cả phòng lát bằng đá màu xám kể cả từ nền cho tới trần và bờ tường, lối đi vào phòng chỉ có một lối duy nhất là cầu thang hướng lên trên cửa hầm mộ mà hạ vừa đi tới, giữa phòng đặt một quan tài bằng gỗ hoàng đàn, bốn góc phòng có đặt tượng bốn con, góc bắc đặt tượng rồng, góc nam lại đặt tượng rùa, góc đông đặt tượng kì lân, góc tây đặt tượng phượng hoàng, tất cả cùng chĩa mặt về mộ nằm ở trung tâm, trên mặt mỗi con đều có dán mảnh bùa đỏ, trên các mảnh bùa đều ghi ba chữ: “cấm- di- xuất”. ngay thẳng với hướng đầu mộ nhìn lên, sát vào bờ tường, khắc lên trên tường đá là hình ngôi sao năm cánh ứng với ngũ hành kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, hai bên ngôi sao dọc theo hướng quan tài là hình hai xoáy trôn ốc dài, hướng to lên trên, hướng nhỏ xuống dưới, dưới hình khắc ngôi sao năm cánh là hình vẽ một con dao găm, nằm cạnh một thanh kiếm dài, kiếm đó chĩa hướng nam, đai kiếm hướng về mộ, phía trên ngôi sao đó vẽ hình một con gì kì dị không rõ, nửa như trâu lại nửa như hổ, tay nó nắm chắt sợi xích dài, tay kia cầm một cây cung, bên phải cây cung lại là một hàng chữ hán nôm lạ được vẽ vời ngoằn ngoèo, những hình khắc đó bao trùm thâm nhập, giống như hình một đạo bùa thiêng lớn được khắc trên bức tường đá lớn, giống như chiếc lưới bủa vây bao trùm lấy mộ…thật là một di sản vĩ đại, một đỉnh cao của nghệ thuật bùa chú trấn yểm. kẻ làm bùa chắc hẳn phải là một thầy pháp cao tay. Như thế là càng tôn lên được sức mạnh của kẻ nằm trong hầm mộ kia.

hạ say mê ngắm nhìn bùa ấy, tuy chưa đủ sức học để hiểu được bùa ấy nhưng đã bị vẻ đẹp của bùa làm cho mê mẩn.

thế rồi nhanh chóng nhớ lại các hình ảnh ấy vào đầu để sau này có dịp thì mang ra hỏi cao nhân, rồi đoạn lại đi vòng ra phía chân mộ, thì thấy có tấm bia lớn, hạ ngó vào bia thì thấy trên bia để mấy chữ lớn:

MỘ PHẦN CỦA THIÊN PHU NHÂN: THANH TRÚC KINH TÂM

SINH NĂM: CANH TÝ(1240)

MẤT NĂM: TÂN MÙI (1271)

HƯỞNG DƯƠNG: 31 TUỔI.

TIỂU SỬ: phu nhân duy nhất của thiên tướng quân Thiên Minh, là thiên tả nữ tướng quân thời trần, đồng thời cũng là pháp sư, từng có nhiều công lao đóng góp trong cuộc chiến chống quân mông nguyên xâm lược và sự xâm lược của phương bắc, có nhiều công trạng trong việc trừ yêu ma, trấn yểm bùa chú của phương bắc lên nước ta.

Hóa ra là một người liệt nữ anh hùng, chắc chắn có công phu rất lớn nên mới được lập mà thờ thế này… nhưng yêu quái nào nhập được vào người đó mà để tới mức phải lập ra bùa trấn yểm vòng trong vòng ngoài, rồi phải còn sai cả thần canh giữ?

Hạ nhìn bên trái mộ thấy có một lá bùa dán vào hông trái, trên lá bùa vẽ hình một hộ pháp tay cầm kiếm sắc, ở trên ghi ba chữ kim sa vương. Vậy là thần đó theo hiệu lệnh của bùa này mà ở đây canh giữ.

Hạ ngắm nghía lá bùa hồi lâu… bùa này là bùa do con người viết ra…

Có kẻ đã thả vong hồn của nữ phu nhân ra, nên yêu ma bị trấn yểm trong người phu nhân cũng theo đó mà ra ngoài…

Có thể chính phu nhân đã hy sinh thân mình, biến thân mình thành vật trấn yểm để trấn yểm các yêu ma đó…

Trong chùa có một di sản vĩ đại thế này mà thầy đại trí chưa từng nói với hạ bao giờ, hay là có khí chính thầy cũng không biết? có lẽ phải mang việc này kể ngay với thầy và phương…

Hạ lại thấy bên phải của mộ phần có một bệ cao, trên bệ đặt một chiếc cung tên lớn làm bằng ngọc và một ống đựng tên, bên trong còn tám mũi tên, đều làm bằng ngọc, đã hơn bảy trăm năm trôi qua nhưng hình dạng cũng chẳng mai một nhiều. trên bệ khắc ngay ngắn hàng chữ:

CUNG TÊN THANH TẨY- PHÁP KHÍ TRỪ YÊU CỦA THIÊN PHU NHÂN.

Hạ thầm thấy thán phục trong lòng…

Khi sống phải là người thế nào? thì chết đi mới được thế này…

Hạ ngồi hẳn xuống nền đá lạnh của hầm mộ, đặt bàn tay lên mộ mà vuốt ve, cảm thán vô cùng người nằm bên trong…Trong lòng hạ chợt dấy lên mong muốn cũng như người nữ pháp sư đang nằm trong mộ này, dùng tài năng pháp khí đi rong ruổi khắp nơi mà trừ yêu ma, làm lợi cho muôn dân trăm họ,hành đạo giúp đời, gặp thời loạn lạc binh đao thì ra trận làm nữ tướng quân, chỉ huy quân đội giữ gìn giang sơn bờ cõi, lưu danh thiên cổ đời đời, tiếng thơm đến nghìn năm sau vẫn có người nhang khói, vẫn có thần giữ mộ… người mà sống được như thế thì trên đời nào còn gì sánh bằng?

Hạ thích chí rồi đứng phắt dậy, đoạn lại nhìn mộ mà thầm nghĩ…

Có phải hồn phách pháp sư đã thoát ra ngoài chăng? Vậy trong mồ này còn hài cốt người hay không? Còn vật gì trấn bên trong chăng?

Hạ thoáng có suy nghĩ muốn mở mộ ra, nhưng sau kìm được lại thôi.

Thôi thế đủ rồi, không nên làm kinh động bậc thánh nhân…

Hạ vội vàng lui ngược cầu thang lên trên.

Nhưng vừa bước ra khỏi cửa mộ thì lại thấy ngay hai người đã đứng chờ sẵn từ lúc nào rồi…

Chính là thầy nhất nguyên và thầy đại trí…

Hạ kinh hãi rụng rời, hoảng hồn nhìn quanh thì các vong phật tử đều đã trốn hết cả, có lẽ chúng nó sợ thầy đại trí nên không dám cản lại…

Hóa ra khi hạ về phòng rồi đi khỏi thầy nhất nguyên đã nhìn thấy, thấy sự lạ nên thầm đi theo xem sao, khi thấy hạ xé hai lá bùa trắng ra để bước vào hầm mộ thì kinh hãi chạy về báo cho thầy đại trí hay…

Thầy đại trí tới nơi thì thấy bùa đã bị xé, thần canh mộ cũng chẳng thấy đâu, gọi chúng vong trong địa thanh lên hỏi thì con nào cũng lắc đầu bảo không biết gì hết, chỉ biết có một cậu thiếu niên đã đánh đuổi thần đi, rồi xé bùa phong ấn để đi vào trong mộ, hiện giờ đang ở bên trong.

Thầy nghe xong thì kinh hãi rụng rời, nhất nguyên lại nói nhỏ vào tai thầy rằng:

“con xem chừng có điều bất thường, mộ này đã phong ấn ở đây cả mấy trăm năm sao tự nhiên nó mở mộ ra? Nó mới đến chùa được vài ngày mà đã muốn liên hệ với quỷ thần trong chùa ta rồi, con nghi là nó có tâm bất chính…”

Thầy trầm ngâm suy nghĩ, đang mải nghĩ chưa biết ra sao, có nên theo vào mộ hay không thì đúng lúc thấy cửa hầm mở ra, hạ mò mặt mặt ra.

Hai mắt chạm nhau, Bấy giờ thầy đại trí nhìn hạ nghiêm nghị mà rằng:

“đêm hôm con ra đây làm gì?”

Hạ nhất thời lúng túng chẳng biết đối đáp ra sao, thì nhất nguyên nói:

“thưa thầy, tận mắt con nhìn thấy em hạ xé bùa phong ấn mộ ra, có lẽ em ấy đã thả cho yêu ma trong mộ ra ngoài rồi.”

Hạ phân trần với thầy:

“thưa thầy không phải, yêu ma trong này đã thoát ra từ trước rồi, con thấy điều lạ như thế nên mới vào thị sát thử xem thực hư thế nào?”

Nhất nguyên quắc mắt quát lớn:

“đã làm sai còn không nhận? chỉ do tò mò hiếu động mà dỡ bùa dán ra gây họa…chứ thứ trẻ nít như đệ thì biết trong mộ này có gì? Biết bùa đó phong ấn gì? Biết như thế nào là đã mất phong ấn yêu ma thoát ra ngoài mà vào thị sát? Mà dù có thấy được thế sao không về báo ngay? Giờ sự việc rõ mười mươi lại mới nói thế?”

Hạ nhất thời tình ngay lý gian, chẳng biết nói năng thế nào, đành nhìn thầy đại trí mà cầu cứu van lơn…

Thầy dịu giọng hỏi hạ:

“con biết được yêu ma thoát ra ngoài sao? Con biết trong này giữ yêu ma gì? Do ai nói mà con biết? bùa chú vẫn còn rành rành đó con mới xé ra xong, con có lời nào nói cho thầy tin được chăng?”

“con biết hết…”- hạ nói- “…chính thần giữ mộ là kim sa vương và các vong phật tử ở địa thanh giới này nói cho con hay mộ này là của nữ pháp sư tên là thanh trúc kinh tâm, do nữ pháp sư bị ma nhập chưa thoát ra nên vẫn buộc phải trấn yểm cả người cả ma vào trong mộ này… còn việc yêu ma đã thoát ra thì con có thể biết được, con cảm nhận được trong này không còn chút tà khí nào, nhìn vào bùa thì thấy chẳng có pháp lực gì, nên biết ngay là bùa ban đầu thì đã bị gỡ vứt đi đâu rồi, sau đó mới có người dính các đạo bùa giả kia lên để che đậy hành vi mờ ám…”

Nhất nguyên lớn giọng nạt:

“ngươi nói thì hay lắm, ngươi có bằng chứng gì không? Chẳng lẽ tất cả chỉ nói là do cảm nhận của ngươi là xong?”

Thầy đại trí nhìn thầy nhất nguyên nói:

“thầy cũng ít khi ra đây, việc mộ phần cúng bái cho mộ này đều đã giao cho nhất nguyên từ lâu, nếu có chuyện như vậy sao nhất nguyên không hề biết?”

Hạ lớn tiếng nói ngay:

“thần giữ mộ đã bị yêu mà kia khống chế để che giấu việc nó đã thoát ra ngoài, phi * kẻ gây án và con ra, không ai phát hiện ra điều này hết, hoặc là sư huynh pháp lực không đủ bị thần và ma che mắt, không nhìn được chân tướng của bùa giả, hoặc là chính hắn chủ mưu hoặc tòng phạm, nên mới cứ thế ngó lơ đi…”

Cả hai sư nghe hạ thế cùng giật nảy mình…

Thật là,

Nơi mộ thiêng, lưu danh nữ thánh

Vu oan giá, kẻ ác bày mưu