Chương 41

Chương 41.

Lúc này thầy mới quay sang sư nhất nguyên hỏi:

“việc ở địa thanh giới lâu nay đều giao cho con lo việc, có chuyện như em hạ nói thì chắc con phải nắm được chứ?”

Sư hoảng hốt quỳ ngay xuống chân thầy mà thưa:

“dạ thưa thầy, con nào dám dối gian thầy, đúng là con chưa hề thấy có điểm gì lạ, ngày nào con cũng dọn nhang hương ở đây không thấy có gì hết, chỉ đến hôm nay thấy hạ tới gần khu này con mới thấy nghi đã báo ngay cho thầy. con theo thầy đã mười năm nay làm việc hành sự lúc nào cũng ngay thẳng không dối, lẽ nào thầy vì người ngoài mà nghi cả con?”

Thầy đại trí chẳng biết nói sao, trầm ngâm nét mặt.

Lúc này hạ nghe vậy, tự ái bỗng nổi lên, khẳng khái mà trả lời ngay:

“thưa thầy, giờ tình ngay lý gian, con đi vào mộ cấm, đôi tay này lại đã bóc gỡ bùa ai cũng nhìn thấy, vậy chẳng còn lời nào mà nói. Con ở đây cũng chẳng tiện nữa, vậy xin thầy cho ngủ lại đêm nay mai con sẽ đi sớm.”

Thầy mới khoát tay mà rằng:

“chớ có nói năng hồ đồ, thân con nít thế cô không nhà, ra khỏi chùa này thì con đi đâu, việc thì cứ từ từ thầy tìm hiểu, nếu hạ nói đúng thì vẫn có thể nhất nguyên không biết việc, chỉ là tội tắc trách cũng chẳng đáng lo gì, còn nếu hạ nói sai ta cũng chỉ xem như trẻ con hiếu động, phật gia đã dạy: “việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ thành không”, các con đừng vì thế mà làm mất tình huynh đệ.

Nói rồi đỡ sư nhất nguyên dậy, lại nắm lấy tay hạ mà dắt cả hai trò vào chùa.

Thật là,

Bậc đại giác cao cả

Trí tuệ tột hư không

Từ bi trùm pháp giới

Mới cũ đều tương đồng.

Hạ đêm đó vẫn thấp thỏm không yên, về đến phòng vẫn thấy có vài sư đang đứng nơi cửa sổ mà nhìn ngó vào mới nghĩ thầm trong lòng: “thôi thế là hỏng, nó còn cho người theo dõi cả mình. Đất này chẳng ở lâu được, sớm muộn cũng sinh chuyện.”

Thấy hạ về phòng thì các sư kia giả tảng đi hết.

Hạ vào phòng thì gói ghém hết hành lý lại ngay, cũng chẳng có gì nhiều nhặn, chỉ vài bô quần áo cộc và ít vật dụng cá nhân, lá bùa địa tạng thì gói chặt cất vào nơi ngực, thế là chỉ vỏn vẹn một tay nải, ra cửa còn nhìn quanh quất mãi, chắc rằng không có ai thì xách hành lý qua phòng phương.

Phương lúc này đang say ngủ, nghe hạ gọi thì giật mình tỉnh dậy còn lơ mơ chưa hiểu gì, hạ chờ bạn tỉnh ngủ hẳn rồi mới nắm lấy tay mà thì thầm kể hết lại mọi chuyện vừa xảy ra ở nơi mộ thiêng. Đoạn dặn nhỏ phương:

“đêm nay anh phải đi thôi, đất này chẳng dung được anh, trong tăng đoàn này người hiểu đạo chỉ có thầy ta và anh nhất quang, còn lại đều là phường vô tri chẳng đáng luận bàn, riêng có nhất nguyên chú nhớ để ý cho kĩ, anh thấy nó suy nghĩ hẹp hòi, hành vi khả nghi, bụng gì thì không rõ nhưng chẳng phải người ngay, chú lúc nào cũng thật thà thấy ai cũng nghĩ người ta tốt như mình dễ bị chịu thiệt.”

Phương nghe thế hốt hoảng nắm lấy tay bạn chẳng cho rời đi.

Hạ nói tiếp:

“trong chùa có điểm lạ, chú thì tuy thông minh sẵn có nhưng lại lười đọc nên không biết, nghe anh nói đây này, cứ chịu khó lên thư viện chùa đọc sách sẽ ngộ ra nhiều điều, kinh tạng đại thừa đều nói đủ cả chẳng thiếu điều gì, căn cơ sâu dày lại có sẵn trí tuệ như chú đọc sách nhanh gấp năm mười lần kẻ khác, cái gì bí quá hãy hỏi chứ đừng hơi tý việc là hỏi tới thầy. anh có đọc lịch sử của chùa biết rằng chùa này được lập ra dưới thời nhà Trần, do hưng đạo vương trần quốc tuấn lập ra, sau chùa có ngôi mộ lạ hôm nay biết được thì là chùa này lập ra là theo tên người trong mộ đó, cả chùa chính là một phép trấn yểm cực mạnh hưng đạo vương lập ra để trấn lên mộ đó, con rắn có nói với anh kẻ thao túng nó chính tên là kinh tâm, người trong mộ cũng tên kinh tâm, chú bị nó nhập vào cũng là ở chùa này, đó chẳng phải là điểm ngẫu nhiên mà mộ đó rất có thể là sào huyệt của nó, hiện giờ nó không vào được chùa thì cũng chỉ quanh quẩn nơi mộ đó thôi, chú phải tìm hiểu điều tra cho kĩ, biết mình biết ta thì mới thắng được nó, và nhớ âm thầm đừng vội tiết lộ ra, anh không tin sư nhất nguyên nên chú cũng phải đề phòng người ấy, vì hắn quản mộ đó lâu nay, thần coi mộ cũng che giấu việc ấy thì sư chẳng lẽ lại không? Sự tình bên trong thế nào thì chưa thể kết luận nhưng nhớ hết sức chú ý lấy lời anh mà đề phòng kẻ gian.”

(Lời tác giả: vậy mới thấy hạ rất siêng đọc sách, lại biết trầm tư suy nghĩ.)

Phương nào có nghe được hết lời bạn nói, tâm trí rối loạn chỉ cứ mãi lo cho bạn.

Lúc ấy nắm tay bạn hỏi:

“nhưng đi khỏi đây chú biết đi đâu?”

“nam nhi bốn biển là nhà chú chớ có lo cho anh, hơn nữa anh đã có chốn đi về.”

Nói đoạn lại kể lại một lượt việc đạo sĩ minh tâm tới viếng mẹ mình đêm ấy, có dắt tay ra nói chuyện riêng, dặn dò cho cách để tìm, rồi còn dặn thêm nếu khi không có chỗ đi thì cứ tìm sẽ cho đi theo.

Phương lại hỏi:

“thế khi có việc cần bàn thì biết tìm chú thế nào?”

“đừng có lo con dấu của thầy đại trí còn đây, anh ra vào chùa khi nào chẳng được, cứ tuần anh đến thăm chú đôi lần.”

Rồi hạ còn nói thêm:

“chú có kể với anh chị hương dặn rằng vong đó đã cảm ứng được suy nghĩ của chị, giờ tìm kẻ hϊếp da^ʍ chị hương đêm ấy phải nhờ vào nó…?”

“đúng vậy.”

“vậy anh có mưu này, chú cứ lừa lúc nào dụ nó tìm kẻ kia, rồi chờ nó hiển ra mà bắt gϊếŧ nó.”

Phương hỏi:

“bắt gϊếŧ nó ra sao?”

Hạ đáp:

“thuật trấn yểm trên đời nhiều lắm, anh theo đạo sĩ tìm hiểu cho kĩ rồi ta bàn tính sau, kiểu gì cũng có kế, ít nhất là chú nên biết có hai chấm sáng hộ thân trên thân chú, lâu nay nó phát râ là bị động mỗi khi chú gặp nguy hiểm, vậy thử tìm tòi xem có cách nào chủ động dùng được chấm sáng đó mà gϊếŧ nó không? Nếu có cách dùng thì việc bắt nó chẳng đáng ngại.”

Nói đoạn còn nắm tay bạn dặn dò thêm hồi lâu, phương cứ quyến luyến mãi chẳng rời.

Mãi lúc sau chẳng còn gì dặn, Hạ nói:

“giờ anh qua chào thầy rồi đi.”

Phương nói ngay:

“chú qua đi, anh đứng ở cổng chùa chờ tiễn chú.”

Thế rồi hạ lại xách tây nải hành lý đi tới phòng trụ trì. Thầy đại trí khi này mới lơ mơ chìm vào giấc, nghe hạ gọi thì dậy ngay.

Hạ mới quỳ xuống đầu giường thầy, lạy thầy hai lạy rồi nói:

“thưa thầy, ơn tri ngộ, cưu mang, dạy dỗ của thầy cả đời này trò cũng chẳng quên, nay nhờ thầy công phu, tri thức con đã có đủ, có bước ra đời cũng chẳng lo sợ gì.”

Thầy nắm lấy tay mà can:

“con ơi con không phải ngại ngần gì, con cứ ở lại đây với ta, có ta ở đây sao con phải đi?”

‘thưa thầy con biết là thầy thương, nhưng mà đại sư huynh đã không dung con, chúng huynh đệ trong chùa thì đều nghe theo hiệu lệnh của huynh ấy, mà tính con nóng nảy lỗ mãng sợ không sớm thì muộn cũng gây chuyện xích mích, lại ảnh hưởng đến sự hào hợp của tăng đoàn, khi ấy lại phải phiền thầy đứng ra phân giải, vậy thôi con cứ nên đi là hay hơn.”

Thầy đại trí biết ý hạ đã quyết nên thở dài không đáp gì, đoạn trèo xuống giường đi đến bên tủ mở tủ riêng râ, lấy ra một xấp tiền trao cho rồi nói:

“thầy thì chẳng có của để dành, đây là ít tiền phật tử bố thí cho thầy định hôm sau mang đi trại trẻ mồ côi quyên góp, nay con như thế thì cứ cầm tạm phòng thân nhé.”

Trao cho hạ rồi, thầy lại lấy ra một cuốn sách cũ, gáy đã long, không có bìa , giấy đã ngả vàng ố, đưa tận tay rồi ân cần nói:

“trong sách này bí kíp trùng trùng, từ các cách thức nghi lễ, thuật chú âm dương, mật tông, đạo thiền đều ghi chép đủ, đã truyền cho thầy từ đời trụ trì trước, biết con ham đọc sách, lại là người ngay, căn cơ sâu bền, nay giao lại cho con sử dụng, nhớ dựa vào sách này mà tu con nhé.”

Hạ giật mình từ chối:

“sách hay như thế thầy để truyền cho trụ trì sau…hoặc không thì đưa phương nó đọc.”

Thầy cười đáp;

‘có căn cơ mới xem được sách này, đối với phương thì căn cơ nó đã vượt, kiến tri thức trong sách này không sớm thì muộn nó cũng nhập được hết, không bằng phương tiện này thì bằng phương tiện khác con chớ có lo.”

Nói vậy hạ mới nhận lấy, rồi thầy trò ôm nhau, bịn rịn mãi, thầy cứ dặn đi dặn lại tuần nào cũng phải về cho thầy biết tình hình, nếu cuộc sống bên ngoài khó khăn, hoặc là thầy nhìn thấy hình dung tiều tụy, là thấy bắt về chùa ngay.

Hạ cảm động rơi nước mắt, ôm thầy lần cuối rồi đi. Thầy muốn tiễn thì hạ nói đang có phương đợi, thầy mới thôi.

Phương và hạ sánh bước cùng nhau ra tới cổng chùa, tới đây hạ bỏ hành lý tay nải ra, cúi xuống trước tượng quan âm ở cổng chùa mà lạy đủ ba lạy, xong xuôi đứng lên, rồi phương tiễn hạ ra cổng chùa.

Bóng hạ bước đi trải dài trên con đường, vai khoác tay nải, phương nhìn mà lòng bồi hồi xao xuyến, chẳng hiểu vì sao cậu cứ có cảm giác đây là lần cuối cùng cậu còn được nhìn thấy bóng dáng người ấy.

Lúc này bất chợt trời đổ mua, những hạt mưa ban đầu thoảng nhẹ, về sau đổ lên rất dày, rất to, nhưng lạ kì chưa? Hạ cứ thế bước đi thẳng chẳng thèm trú vào đâu, nước mưa thấm ướt hết cả áo lam của phương thì chắc hành lý của hạ cũng đã ướt hết, vậy mà vẫn chẳng thèm đoái hoài gì cứ thế bước đi thẳng.

Đoạn hạ đã đi khuất rồi, phương mới vuốt mặt mà bước vào trong, nhưng vừa tới cổng chùa thì một tiếng nói vang lên làm đầu phương ong ong như muốn gục ngã.

Tiếng the thé vang lên:

‘mày còn định lẩn trốn tao đến bao giờ?”



Thật là,

Trong đêm mưa, rời chùa lặng lẽ

Nghĩa thầy bạn, mãi mãi chẳng quên.