Chương 12

Diệp phu nhân nhìn con mình mỉm cười và hét lên: "Nhũ mẫu!"

Nhũ mẫu Liễu thị nghe tiếng liền chậm rãi bước vào, cúi chào Diệp phu nhân: "Phu nhân gọi nô tỳ có việc gì?"

Diệp phu nhân đưa nhũ mẫu một xâu tiền: "Sữa của ngươi rất tốt, nuôi thiếu gia khỏe mạnh trắng trẻo, đây là thưởng cho ngươi.”

Nhũ mẫu Liễu thị vội cảm tạ nhận lấy. Thực ra nàng cũng thấy lạ là mỗi lần thiếu gia bú rất nhiều, nhưng sữa mỗi ngày vẫn sưng tấy, nàng chỉ có thể tìm cách vắt ra, đem về cho con mình.

Nhà đại quý tộc rất kỹ càng, một khi đã nhận làm nhũ mẫu thì họ không thể nuôi con cái của mình.

Nàng cũng không ngờ sữa mình đủ nuôi hai đứa trẻ sung túc như vậy.

Tại chùa Trưởng Ninh, sau khi tiễn Thục phi rời đi, Tô phu nhân để lại tiền dầu mè và gặp vị trụ trì đang ngồi trong chính điện có pháp danh là Dật Trần.

Đại sư Dật Trần nhìn thấy Tô phu nhân liền mở lời: "Thí chủ, bà cuối cùng cũng đến.”

Tô phu nhân kinh ngạc hỏi: "Đại sư chờ riêng ta sao?"

Đại sư Dật Trần chậm rãi gật đầu: "Đúng vậy, những gì thí chủ muốn hỏi không thể nói ra được phải không? Vậy bà có thể viết ngày sinh giờ đẻ của người đó được chứ?"

Tô phu nhân ngạc nhiên trước tài tiên tri của Dật Trần, không phụ danh hiệu bán tiên, lập tức viết xuống ngày sinh giờ đẻ của Diệp Phi Nhiên.

Dật Trần chỉ liếc nhìn lá số tử vi, chậm rãi nhắm mắt lại, chốc lát mới mở miệng: "Đứa trẻ này là linh hồn Ngôn Linh Tử chuyển thế, chân chính không tà. Mười đời tu thiện của nhà lành, mới giữ được cậu ấy. Nếu không là gia thế thanh cao, chắc chắn sẽ không giữ lại được. Mong phu nhân gieo nhiều nhân lành, chắc chắn sẽ có thể nói rằng được Ngôn Linh Tử phù hộ.”

Tô phu nhân nghe xong liền cúi đầu lạy tạ, gật đầu: "Cảm tạ Đại sư chỉ dạy, chỉ là... hài tử... "

Nhưng lời Tô phu nhân muốn nói lại một lần nữa không thể thốt ra được.

Đại sư Dật Trần phất tay: "Có thần linh phù hộ, sao phu nhân còn phiền muộn?"

Tô phu nhân hiểu ý, đứa trẻ tự mang theo phúc khí, bọn phàm nhân chỉ cần yêu thương cưng chiều là được, không cần lo năng lực của hắn sẽ mang tới tai họa vong thân.

Ra khỏi chùa Trưởng Ninh, Tô phu nhân liền đem lời Dật Trần đến Diệp phủ kể với Diệp phu nhân.

Sau khi nghe ngóng mọi chuyện, Diệp phu nhân thấy thú vị không thể tả. Thực ra từ thông tin của nhi tử, nàng nghe được hắn mang theo một cái gì đó gọi là "hệ thống".

Có lần nghe tiếng lòng, hắn còn nói cái hệ thống đó lừa người nữa.

Dù không biết hệ thống là gì, nhưng từ tin tức nàng nghe được có thể thấy đó là một mạng lưới tin tức bao quát thiên hạ.

Thậm chí cả bí mật trong cung cũng lọt ra ngoài, thực sự là thứ không tầm thường.

Đại sư Dật Trần nói hắn là hiện thân của Ngôn Linh Tử, chuyện này cũng không phải là không thể.

Tô phu nhân nói: "Đại sư bảo chỉ nhà lành mười đời mới giữ được hài tử. Nhà họ Tô chúng ta bao đời nay trung nghĩa, bao nhiêu xương cốt trung thành đã chôn, hài tử nhất định là vì nhà họ Tô mà đến.”

Diệp phu nhân cũng gật gù, nghĩ tới bản tính đầy thủ đoạn của Diệp Thừa Trạch thật sự không xứng với hài tử tốt lành như vậy.

Nằm đó, Diệp Phi Nhiên vẫn hoàn toàn không biết mình đã bị đặt cho cái mác là Ngôn Linh Tử.

Đây chỉ là cái hệ thống thôi mà, rõ ràng là hai ông Hắc Bạch Vô Thường thờ ơ công vụ, không những làm hắn mất mạng còn mất luôn việc làm tốt.

Công việc ăn dưa này chính là khoản bồi thường của họ cho hắn, còn nói rằng sau này sẽ cho hắn được vào làm trong hệ thống công chức nhà nước, còn tốt hơn ngồi trong triều đình nhiều lần.

Hắn cũng không hiểu, cái vị trí còn hơn bề trên hơn triều đình ấy là gì, không lẽ bắt hắn làm phản rồi đoạt vị hoàng đế?

Điều đó chắc chắn không thể, hắn hiểu rõ bản thân mình, công việc của hoàng đế không phải ai cũng có thể đảm nhiệm.

Tô Đại Huỳnh mang ơn cứu mạng của biểu đệ, bèn xin một lá bùa hộ mệnh ở chùa Trưởng Ninh đem về tự tay đeo lên người biểu đệ của mình.

Vừa nhìn thấy tiểu biểu đệ, nàng chỉ muốn ôm và véo véo khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thịt của hắn. Vẻ mặt Tô Đại Huỳnh trìu mến, ôm hắn không buông, lắc lư nói: "Phi nhi, Phi nhi mau lớn lên đại biểu tỷ làm bánh ngon nhất cho đệ.”

Diệp Phi Nhiên lơ mơ nhìn đại biểu tỷ xinh đẹp mà hồn phách đã bay đi từ lâu, trong lòng thầm nghĩ một đại biểu xinh đẹp như vậy phải xứng đôi với nam nhân tài năng nhất thiên hạ.

Khoan đã, dường như lại có dưa từ trên trời rớt xuống, để xem thử nào~

Diệp Phi Nhiên từ đống dưa lục ra một quả thật khủng, sau đó mặt mày hớn hở.

[À há, quả dưa lần này còn ngon hơn! Lạc thân vương đang chuẩn bị chọn thϊếp, nhưng cô nương mà Lão thái phi đã chọn... đang mắc kẹt chuyện tình cảm với người khác. Nhưng người kia lại vô trách nhiệm, dù đã làm chuyện đó với cô nương dẫn tới mang thai, hắn vẫn bỏ trốn không chịu trách nhiệm. Lạc thân vương không hề hay biết gì, vẫn cưới cô nương này, kết quả là được làm cha...]

[Ô hô, Lạc thân vương được làm cha á ? Ha ha, Lạc thân vương thật đáng thương... Nói đến Lạc thân vương, vị nào vậy nhỉ?]

Diệp phu nhân và Tô phu nhân nghe dưa cũng suýt khóc òa lên, Lạc thân vương này là ai?

Lạc thân vương chính là nhi tử của cô cô Tô lão thái phi, con trai út được Tiên đế sủng ái nhất!

Diệp phu nhân kéo tay Tô phu nhân, vẻ mặt lo âu: "Đại tẩu, phải làm sao bây giờ?"

Diệp Phi Nhiên vẫn tiếp tục ăn dưa: "Á á, cô nương này gan lì đấy, đã hẹn tình lang ba ngày nữa gặp nhau ở Thuỷ Tạ. Có lẽ... Đó là nơi hai người họ cùng xây tổ ấm. Chậc, chậc, chậc, hỷ sự của Lạc thân vương vào ngày hai mươi sáu tháng sau, bụng cô nương kia chắc đã... "

[Lạc thân vương thảm rồi, đầu mọc thảo nguyên xanh tươi!]

[Để xem tình nhân của cô nương đó là ai nào... Ồ khoan, cái tên này nghe quen quen, độc tử của Thị lang bộ Binh... Na Cung Cường?]