Sau khi tìm kiếm không có kết quả, vài tên binh lính vội vã chuyển sang khu vực tiếp theo.
Tiêu Chỉ giãn gân giãn cốt một chút, rồi thấp giọng nói: “Ra đi.”
“Phì phì phì…” Thiên Diệp Ô luống ca luống cuống chui ra khỏi đất, rồi nhổ bùn trong miệng ra. Lúc nãy y ngụy trang nhiệt tình quá, nên cạp nguyên một cục đất to, nghẹn lâu lắm rồi, nhưng lại không dám phun ra.
Thiên Diệp Ô định sờ soạng phiến lá trên đầu mình một chút, nhưng lại chạm vào một đống toàn phân tro, lập tức hóa đá: “Hu hu, lá cây của tôi, tôi không còn sạch sẽ nữa.”
Tiêu Chỉ liếc mắt nhìn y, sau đó dứt khoát đứng dậy: “Đi thôi”.
Thiên Diệp Ô bất lực rồi, chỉ có thể ấm ức chạy theo mà thôi.
—————–
Cuối cùng, hai người cũng đi đến đỉnh Vương Thụ.
Vương cung của Thiên Diệp quốc theo lối kiến trúc xa hoa tinh tế. Cấu trúc theo kiểu vừa cao vừa mỏng, cung điện chồng chéo vào nhau rất thú vị, ở giữa còn được điểm xuyết bởi rất nhiều loài thực vật mà Tiêu Chỉ không biết tên, khi nằm giữa mây trắng giống hệt như là tiên cảnh.
Cùng lúc đó, Tiêu Chỉ nhận được thông báo từ hệ thống: “Chúc mừng người chơi [7654321] đã hoàn thành nhiệm vụ bí mật ”.
“Bạn đã đạt được lòng tin của Thái tử Thiên Diệp Quốc – Thiên Diệp Ô.”
Sau đó là lượng lớn điểm kinh nghiệm trào dâng, giúp Tiêu Chỉ bay từ level 50 lên thẳng level 70.
Không hổ là nhiệm vụ bí mật, điểm kinh nghiệm cho nhiều đến vậy, tốt hơn nhiều so với cách bốc mấy ngàn viên gạch ở dưới Vương Thụ.
Đương nhiên cũng có thể là do level của Tiêu Chỉ quá thấp, kèm theo Thiên Diệp Ô cũng chẳng có level, đừng nói là được thưởng thêm trang bị, hay thực vật gì đó, ngay cả một đồng vàng cũng chả có!
Nhiệm vụ hoàn thành, đáng lẽ ra là Tiêu Chỉ có thể ôm mông chạy được rồi.
Nhưng mà nhiệm vụ bí mật nào có đơn giản như vậy, nhiệm vụ bí mật đều được tạo thành từ nhiều nhiệm vụ chất chồng lên nhau. Tiêu Chỉ nhìn theo Thiên Diệp Ô, quyết định rằng vẫn đi theo y trước đã, chắc chắn có thể nhận thêm nhiều nhiệm vụ khác.
Hơn nữa, cậu cũng chẳng mấy yên tâm về cái cây rau xanh này. Tên này trông có vẻ không đáng tin chút nào, không biết đi một mình có được hay không nữa?
Tiêu Chỉ hỏi tiếp: “Tiếp theo cậu định đi đâu?”
Thiên Diệp Ô suy nghĩ một lát: “Chúng ta ghé qua Ngạc Diệp điện trước đã, thuộc hạ của tôi đều ở đó, không biết mọi người sao rồi.”
Vào vương cung, Thiên Diệp Ô cuối cùng cũng biết đường, Tiêu Chỉ dựa theo chỉ dẫn của y, chậm rãi đến gần cung điện mà y ở.
Trên đường đi, Tiêu Chỉ chợt phát hiện ra hình như thị vệ trong Vương Cung hơi ít, cậu hỏi Thiên Diệp Ô: “Nơi này lúc nào cũng canh phòng lỏng lẻo thế này hả?”
Thiên Diệp Ô nhìn xung quanh: “Không phải, bình thường thị vệ canh giữ vương cung đều là thuộc hạ của phụ vương. Mà giờ phụ vương ra ngoài nên bọn họ cũng theo luôn, chắc bây giờ nơi này đều là người của Thiên Diệp Lam.”
Tiêu Chỉ hiểu ra rồi, thuộc hạ của Thiên Diệp Lam cũng không nhiều, cho nên gã mới dùng người chơi để tuần tra, cũng không thể nào hoàn toàn kiểm soát vương cung, vậy thì càng có sơ hở cho cậu lẻn vào.
Nếu như là cận vệ của Thiên Diệp Vương canh giữ, chỉ e là bọn họ không thể đột nhập dễ dàng như vậy được.
Vừa mới đến gần Ngạc Diệp điện của Thiên Diệp Ô, bên trong lập tức vang lên tiếng gào thét phẫn nộ.
Âm thanh kia cực kì lớn, chói tai đến mức Tiêu Chỉ cảm thấy xém chút nữa là mình điếc luôn rồi, bỗng nhiên cậu lại vô cùng thương nhớ bàn phím chơi game có chức năng điều chỉnh âm lượng.
Sau đó lại là tiếng nhà cửa đổ nát, khiến cho những cành khô ở dưới chân Vương Thụ đều rung lên, giống như đang có quái thú to lớn nào đó vô cùng tức giận.
Tiêu Chỉ và Thiên Diệp Ô liếc nhau, hai người cẩn thận bước vào Ngạc Diệp điện.
Trong quảng trường rộng lớn tinh xảo, một Mộc Linh tộc khổng lồ đến mức không thể tưởng tượng nổ đang đứng, gần như cao bằng cả cung điện. Nếu như so với gã, thì cây cối xung quanh chỉ như mấy món đồ chơi mini mà thôi.